Dù sao, tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng chỉ có thể sống lâu được như vậy mà thôi.
Nếu thành công thì hắn có thể thoát ly khỏi sự hạn chế của công pháp Vạn Tiên Minh và có thể trực tiếp tu hành vào kiếp sau.
Quan trọng hơn là nó khai thác được một khả năng hoàn toàn mới để đạt được công pháp.
Dựa trên những công pháp nguyên thủy đã thu hoạch hối đoái trong Vạn Tiên Minh dung hợp với cảm ngộ có được từ Sát Cơ Vô Tướng thông qua Thiên Thị Địa Thính của Thiên Kiêu, sau đó sử dụng tinh huyết của Thiên Kiêu cô đọng một lần nữa để tạo ra phân thân với thiên phú hơn người có thể thôi diễn ra công pháp mới trong thời gian dài ở Thiên Huyền Kính.
Để cung cấp cho bản tôn tu hành.
Nếu chuỗi sản nghiệp này thực sự thực hiện được thì Lý Phàm miễn cưỡng cũng có thể được xưng tụng là một Chức pháp sư.
Sau khi đã hạ quyết tâm thì Lý Phàm không còn do dự nữa.
Tâm thần phân thân đắm chìm trong bế quan cảm ngộ.
Bên kia, Trương Hạo Ba vẫn đang tu luyện cực khổ mỗi ngày.
Tốc độ tu hành không những không chậm lại khi bước vào Trúc Cơ kỳ mà thậm chí còn ngày càng nhanh hơn.
Còn bên phía bản tôn Lý Phàm, vì hắn định đợi Thương Hải châu xuất thế rồi mới trúc cơ, cho nên việc tu hành của hắn tạm thời bị đình trệ.
Trong lúc nhất thời hắn không tìm được việc gì để làm nên đã dành một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trên đảo Vạn Tiên.
Mỗi ngày hắn đi dạo trên đảo và kết giao được không ít tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.
Tuy những tu sĩ này có sức mạnh bình thường nhưng bọn họ đều là những nhân viên cơ sở của Vạn Tiên Minh khống chế biển Tùng Vân.
Hầu hết bọn họ đều là những người có kiến thức sâu rộng chứ không phải hạng người hời hợt.
Lý Phàm cũng thu hoạch được rất nhiều khi giao lưu cùng bọn họ.
Cứ như vậy một khoảng thời gian, Lý Phàm đột nhiên nhận được một phong ảnh đưa tin.
“Trần An?”
Lý Phàm hơi nhíu mày khi nhìn thấy tên của đối phương.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra Trần An là người nào.
Chính là vị tu sĩ Luyện Khí đã thỉnh giáo về huyền cơ thí luyện sự chuyên tâm của Tần Đường ở trong Vân Thủy Thiên Cung.
Sau khi người này may mắn sống sót từ trong tượng đá Tần Đường, hắn đã trực tiếp rút lui và rời khỏi Vân Thủy Thánh Cung.
Cũng tính là có được mấy phần cơ cảnh.
Những năm gần đây, hắn chưa từng liên lạc lại với Lý Phàm.
Cũng không biết vào lúc này hắn tìm Lý Phàm là có chuyện gì?
Lý Phàm lập tức ấn mở tin.
“Lý Phàm đạo hữu, gần đây ngươi thế nào rồi?”
“Đã hơn một năm kể từ ngày chúng ta nói lời tạm biệt ở Vân Thủy Thiên Cung. Năm đó, phong thái huyền bí của đạo hữu trong lúc vừa nói cười vừa phá giải những bức tượng đá quỷ dị Tần Đường vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí của ta.”
“Gần đây, ở biển Tùng Vân đã phát sinh một chuyện, có lẽ sẽ khiến đạo hữu cảm thấy hứng thú.”
…
Sau khi nghe được truyền tấn của Trần An, Lý Phàm hiểu ra nguyên nhân mà Trần An đột nhiên tìm tới hắn rồi.
Hóa ra, gần đây trong biển Tùng Vân đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Một làn sương trắng khổng lồ không ngừng di chuyển đột nhiên xuất hiện trong biển Tùng Vân.
Có một tu sĩ tò mò bay vào trong làn sương trắng thì phát hiện bên trong đó có một con thanh ngưu thân thể khổng lồ giống như là ngọn núi đang kéo một chiếc xe hai bánh băng qua biển.
Trên xe kéo có một gian nhà tranh đổ nát.
Bên ngoài gian nhà có hai con quái vật đang canh gác.
Một con quái vật có khuôn mặt đáng sợ, trên mặt nó không có miệng.
Còn quái vật còn lại thì có thân hình cao lớn, cường tráng có lực, trên tay cầm một thanh mộc côn.
Bên trong gian nhà tranh loáng thoáng vang lên tiếng đọc sách.
Cảnh tượng kỳ dị như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của tu sĩ.
Người này cũng rất to gan lớn mật.
Hắn nhận định có cơ duyên ở trong đó nên đã bay đến gian nhà tranh để tìm hiểu thực hư.
Nhưng hắn lại bị hai vị môn thần ngăn cản ở bên ngoài.
Tu sĩ lễ phép chào hỏi hai vị môn thần và bày tỏ ý định muốn đi vào trong gian nhà tranh.
Không ngờ rằng, thay vì nhận được câu đáp lại thì hắn lại bị đánh bằng thanh mộc côn và trục xuất ra khỏi phạm vi kéo xe của thanh ngưu.
Khi hắn muốn thử vào lại lần nữa thì hắn phát hiện ra rằng cho dù có làm thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể bay đến gần gian nhà tranh.
Vì thế, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc.
Sau khi tu sĩ này trở về và kể lại cho hảo hữu của hắn nghe chuyện đó, khiến họ cũng bắt đầu có hứng thú.
Thế là ngày hôm sau, bọn họ hợp sức lại và cùng đi đến gần phạm vi thanh ngưu kéo xe.
Tu sĩ rất ngạc nhiên khi phát hiện mình lại có thể đến gần gian nhà tranh lần nữa.
Thế là cả hai người tiếp cận một cách thận trọng nhưng vẫn bị loạn côn trục xuất.
Bọn họ vẫn không nản lòng và tiếp tục thử lại vào ngày thứ ba.
Kết quả vẫn không thay đổi.
Nhưng thay vì thất vọng thì bọn họ lại tỏ ra hơi kinh ngạc.
Vì không có nguy hiểm đến tính mạng nên bọn họ có thể gọi thêm nhiều người đến.
Thể nào cũng tìm được phương pháp tiến vào trong gian nhà tranh đó.
Có điều, thanh ngưu kéo xe thần bí này rõ ràng cũng là một hồi tạo hóa.
Cho nên bọn họ không muốn vô duyên vô cớ chia sẻ cho người xa lạ.
Thế là tiếp theo đó, bọn họ chỉ gọi những hảo hữu của mình và cùng nhau đến thăm dò sự huyền bí của nơi này.
Trần An chính là một trong số những hảo hữu đó.
Nhưng cho dù số lượng người thăm dò có tăng lên thì kết quả vẫn không thay đổi.
Tất cả bọn họ đều bị loạn côn đánh ra ngoài.
Tình trạng này kéo dài hơn nửa tháng nhưng không ai có thể làm được gì.
Hiển nhiên là đám người này không đủ thông minh.
Mà làn sương trắng chuyển động này không thể tránh khỏi dẫn đến sự chú ý của các tu sĩ ngoại giới.
Mỗi ngày đều có những tu sĩ mới tiến vào trong đó để thăm dò sự huyền bí.