Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173. Thất Thải Lạc Tiên Trận

Chương 173. Thất Thải Lạc Tiên trận Chương 173. Thất Thải Lạc Tiên trận

Chỉ là, vì sao tiếp nhận cơ duyên của phu tử lại dẫn tới sát ý thiên địa?

Phu tử, thiên y, Vân Thuỷ Thiên Cung...

Trong đầu Lý Phàm hiện lên vô số suy nghĩ chỉ trong một nháy mắt.

Hắn đang suy tư, nhưng cũng không quên một gật đầu trả lời: “Đúng là ta đã từng gặp mặt một lần những người này.”

Lập tức, Lý Phàm kể lại tình cảnh thanh ngưu kéo xe, thẻ tre giảng bài lúc ấy.

Tu sĩ nho nhã kia hình như đã sớm biết chuyện ấy, không có bất ngờ lắm.

Mà lại tăng hứng thú đánh giá Lý Phàm, hỏi: “Cơ duyên trước đây, lúc ấy ở đây nhiều người như vậy đều đi vào. Vì sao ngươi lại vẫn luôn không đi vào chứ?”

Lý Phàm vẫn lấy lý do trước đó ra để thoái thác.

Tu sĩ nho nhã nghe xong từ chối cho ý kiến, nhưng mà cũng không so đo với Lý Phàm nữa.

Hắn chỉ cười cười: “Ngươi đúng là có vận may không tệ.”

Hắn xoay đầu lại nhìn hình ảnh những tu sĩ không hiểu sao lại bỏ mình kia, thở dài nói: “Trời muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết mà.”

Thật lâu sau, hắn mới nói với Lý Phàm: “Ngươi lại trở về đi. Ta biết việc này không có quan hệ gì với ngươi, nhưng ngươi là người duy nhất sống sót trong sự kiện lần đó, quá trình cần làm vẫn phải làm một lần, cho nên mới gọi ngươi tới đây hỏi thăm một phen.”

Lý Phàm gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn địa đồ trên tường, lặng lẽ rời khỏi.

Trong lúc mơ hồ, phảng phất như có thể nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh cảm khái yếu ớt của tu sĩ kia: “Lại nhiều thêm một trường hợp tương tự.”

Bước chân Lý Phàm hơi ngừng lại, sau đó khôi phục bình thường.

Đi ra từ trong Thiên Cơ đường, trong lòng Lý Phàm nảy sinh lo nghĩ.

“Lại nhiều thêm một trường hợp tương tự? Đây là ý gì?”

“Là chỉ đả thương người một cách quỷ dị, hay là chỉ thiên phát sát cơ?”

“Có ảnh hưởng vô hình của Trường Sinh tiên tôn, tại sao hắn lại vẫn nhớ kỹ?”

Lý Phàm lại nghĩ tới vô số ký hiệu trên tấm bản đồ kia.

“Có lẽ, tuy không có cách nào nhớ kỹ sự kiện đặc biệt, nhưng có thể thông qua quan trắc ảnh hưởng mà sự kiện đó mang tới, từ khía cạnh đó để xác định sự kiện đúng là đã từng xảy ra.”

“Chẳng hạn như, số lượng lớn tu sĩ Vạn Tiên Minh đột nhiên đồng thời tử vong trong một khoảng thời gian...”

Lý Phàm vừa đi, vừa suy nghĩ.

Lại bị một đám người phía trước la hét ầm ĩ cắt ngang mạch suy nghĩ.

Tất cả những người này đều mặc trên người trường bào đen vàng, nhìn qua tương đối tuổi trẻ, một bộ dáng vẻ không rành thế sự.

Tu vi cũng đều chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, hình như mới vừa bước vào tu hành không lâu.

Bọn họ ngửa đầu lên nhìn ánh sáng bảy màu lưu động trên bầu trời, chỉ trỏ, hưng phấn trao đổi gì đó.

Người cầm đầu lại là tuổi tác đã lớn, vuốt chòm râu dài.

Chỉ nghe hắn nói: “Đây chính là ‘Thất Thải Lạc Tiên trận’ mà khu vực hạch tâm của mỗi trụ sở Vạn Tiên Minh chúng ta đều có bố trí cơ bản. Nó được cải tiến từ Thượng Cổ trận pháp, uy thế kinh người, tu sĩ Hóa Thần bình thường vô ý rơi vào trong trận cũng lập tức phải bị thân tử đạo tiêu.”

“Lợi hại như vậy!”

“Cung đại sư Cung đại sư, không biết chúng ta còn phải học bao lâu thì mới có thể bố trí trận pháp lợi hại như vậy!”

Vị Cung đại sư kia cười ha ha: “Đám tiểu tử các ngươi đấy, vừa mới biết đi đã nghĩ đến biết bay.”

“Ừm, ta ngẫm lại xem.”

“Bình thường mà nói, chờ các ngươi đột phá đến Trúc Cơ kỳ liền có thể thử bố trí đại trận hộ đảo.”

“Kim Đan kỳ, có thể miễn cưỡng tham gia duy trì Vạn Tiên Đại Trận.”

“Về phần ‘Thất Thải Lạc Tiên trận’ này ấy...”

Cung đại sư cười cười, lại không trả lời tếp.

“Cung đại sư, như vậy với tu vi trận pháp của ngươi, chắc hẳn bố trí ‘Thất Thải Lạc Tiên trận’ này cũng không khó phải không.”

“Chuyện đó còn cần phải nói à, Cung đại sư chính là đại sư trận pháp số một số hai ở biển Tùng Vân chúng ta.”

“Đúng đấy, không thấy duy trì trận pháp hàng năm đều cần Cung đại sư tự thân xuất mã à.”

Đám tu sĩ trẻ tuổi líu ríu, ầm ĩ thành một đoàn.

Cung đại sư lại ở một bên, trên mặt mang vẻ đắc ý, vuốt râu mà cười.

“Đại sư trận pháp à.” Lý Phàm nhìn thấy một màn này, trong lòng hơi động.

Ngược lại còn suýt chút nữa quên mất lời nhắc nhở lúc lâm chung của người nào đó.

Hắn lập tức nghiêm mặt, xa xa lên tiếng hỏi: “Tiền bối chính là Cung đại sư?”

Tu sĩ râu dài kia hơi ngẩn ra, quay đầu lại, quan sát Lý Phàm.

Trong mắt hắn hơi hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ là chợt lóe qua mà thôi, được che giấu rất tốt.

Hắn mỉm cười nói: “Tại hạ Cung Bá Vũ, không biết tiểu hữu là?”

Vẻ mặt Lý Phàm kích động: “Tại hạ Lý Phàm. Cung đại sư, xem như tìm được ngươi rồi. Muốn gặp được ngươi, thật sự đúng là quá khó khăn!”

Cung Bá Vũ có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Không biết tiểu hữu tìm ta để làm gì?”

Lý Phàm thở dài, mặt mũi tràn đầy cảm khái: “Được người khác nhờ vả thôi!”

“Bằng hữu của ta là Hà Chính Hạo, trước khi lâm chung có một quyển ‘Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải’...”

Lý Phàm nói được nửa câu, lại bị cảm xúc kịch liệt của Cung Bá Vũ ngắt lời.

“Cái gì, ngươi là bằng hữu của Hà đạo hữu? Hắn còn có một quyển sách về trận pháp để lại cho ngươi?” Sắc mặt Cung Bá Vũ có chút quái dị, dường như có chút không tin, lại như có chút kinh hỉ.

Thân hình hắn vụt sáng, xuất hiện bên cạnh Lý Phàm.

Lý Phàm chỉ cảm thấy trong chớp mắt đã bị nắm lấy bả vai, sau đó cảnh vật trong tầm mắt biến đổi.

Lúc kịp phản ứng lại đã đi tới trước một kiến trúc có hình lập phương nằm nghiêng.

Toàn thân kiến trúc hình lập phương này dường như đều được chế tạo từ một loại kim loại nào đó, dưới ánh mặt trời tỏa ra thanh quang lạnh lẽo.

“Đi theo ta.” Cung Bá Vũ nói với Lý Phàm, sau đó đi vào bên trong tòa kiến trúc.

Lý Phàm đi theo, tiến vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment