Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 174 - Chương 174. Kiếp Trước Nhất Định Có Duyên

Chương 174. Kiếp trước nhất định có duyên Chương 174. Kiếp trước nhất định có duyên

Quanh thân tối sầm lại, kiến trúc có bề ngoài nhìn như cao lớn, bên trong lại chỉ là một không gian nhỏ chật chội.

Đang vào thời điểm Lý Phàm cảm thấy kỳ quái, lại đột nhiên cảm nhận được dưới chân chấn động, không gian ngay ngắn chỉnh tề bắt đầu chuyển động.

Sau đó vách tường, mặt đất đều trở nên trong suốt, Lý Phàm lúc này mới phát hiện, bên trong không gian này dường như bị cắt thành vô số khối vuông nhỏ độc lập.

Mỗi khối lập phương đều dựa theo một quỹ tích vnào đó vận động nhanh chóng, bên trong loáng thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của tu sĩ.

Trải qua một khoảng thời gian, có vẻ như đụng phải thứ gì, khối vuông nhỏ hắn đang đứng cũng ngừng lại.

Kết nối chặt chẽ thoáng chốc hoàn thành, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi.

Không gian trở nên lớn hơn gấp mấy lần, bên trong trưng bày mấy cái bàn, hình như là chỗ tiếp đãi khách nhân.

Mời Lý Phàm ngồi xuống, vẻ mặt Cung Bá Vũ tươi cười đặt câu hỏi: “Không biết quyển ‘Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải’ mà tiểu hữu nói tới kia, có thể cho ta mượn xem một chút hay không?”

Lý Phàm đương nhiên có thể cho.

Lời nhắn mà Hà Chính Hạo để lại bên trong ngọc giản đã sớm bị hắn cắt đi, sau đó phục chế mấy phần dự bị. Giờ phút này Lý Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một phần, đưa tới.

Hắn hơi xúc động nói: “Hà đạo hữu xuất phát thăm dò động phủ trước, chỉ sợ mình sẽ gặp phải bất trắc, tâm huyết suốt đời của mình sẽ mai một từ đây. Cho nên giao ‘Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải’ cho ta, dặn dò nếu hắn chết thì giao nó cho Cung đại sư ngươi. Hi vọng ngươi có thể thay hắn phân tích và bổ sung những trận đồ chưa hoàn thành.”

Cung Bá Vũ cẩn thận đọc ngọc giản, thần sắc trên mặt khi thì sợ hãi thán phục, khi thì khó hiểu.

Nửa ngày sau, hắn mới cẩn thận từng li từng tí thu hồi ngọc giản, nói với Lý Phàm: “Ôi, tuy tu vi của Hà đạo hữu có hơi thấp một chút, nhưng thiên phú về trận pháp nhất đạo quả nhiên rất được mọi người tán thưởng. Chỉ tiếc...”

“Trời cao đố kỵ anh tài mà!”

Ngay sau đó, hắn trịnh trọng nói với Lý Phàm: “Yên tâm, tất nhiên ta sẽ dốc hết toàn lực bổ sung nó. Tất không làm minh châu Hà đạo hữu làm ra bị che lấp.”

Tiếp theo, hắn lại đưa cho Lý Phàm một cái linh phù truyền tin: “Sau khi bổ sung xong, ta sẽ thông báo cho ngươi trước tiên. Sau đó cũng sẽ giao cho ngươi một bản sao.”

Trầm ngâm một lát, Cung Bá Vũ lại nói: “Quyển ‘Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải’ này đối với Sách Trận Đường chúng ta mà nói thì có trợ giúp rất lớn. Một số cách nhìn mới lạ trong đó, xem như có là ta gặp được cũng được lợi rất nhiều.”

“Ngươi cực cực khổ khổ giao nó cho ta, cũng coi như một công lao. Sau đó ta sẽ chuyển hai vạn điểm độ cống hiến cho ngươi.”

Lý Phàm không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, vội vàng nói cảm ơn.

Nhìn Cung Bá Vũ trầm ngâm trong tác phẩm của Hà Chính Hạo, Lý Phàm đang muốn rời đi, lại phát hiện một chuyện lúng túng.

Hắn không biết làm sao để rời khỏi.

Sau đó cũng chỉ có thể một lần nữa quấy rầy Cung Bá Vũ.

“Một chút đạo trận pháp ngươi cũng không hiểu à?”

Cung Bá Vũ kinh ngạc hỏi.

Sau đó lại móc ra một cái ngọc giản: “Đây là chương trình học nhập môn cơ sở trận pháp của Sách Trận Đường chúng ta, sau khi ngươi tu hành cũng có thể nghiên cứu một phen. Ngày sau tác phẩm của Hà đạo hữu được hoàn thành, ngươi cũng không thể một chữ cũng không biết.”

“Nhớ là, không thể truyền ra bên ngoài.”

“Ngươi đi đi thôi!”

Dứt lời, hắn phất phất tay.

Lý Phàm chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, không gian xung quanh tách rời, một lần nữa tạo thành khối vuông nhỏ lập thể.

Nhanh chóng di chuyển đến phương hướng lúc đến.

Rất nhanh đã đưa hắn về lại cửa Sách Trận Đường.

Đi ra toà kiến trúc có bề ngoài vô cùng đặc sắc, Lý Phàm lại ngẩng đầu nhìn một chút.

“Vẫn còn thời gian mười mấy năm, hi vọng ngươi có thể hoàn thành kịp.”

Trở về bên trong Thiên Huyền Kính, hắn lấy ra ngọc giản Cung Bá Vũ tặng cho nhìn một chút, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

So sánh với đủ loại thư tịch nhập môn trận pháp trên thị trường, nội dung truyền dạy trong cái ngọc giản này từ nông đến sâu, tiến dần lên từng tầng.

Hơn nữa trật tự rõ ràng, vô cùng tỉ mỉ chính xác.

Từ lý luận cơ sở đến bày trận thực tiễn, đều cứ như được nắm tay chỉ dạy vậy.

Kiếp trước, Lý Phàm ở đảo Thái An đã từng học bố trí một trận pháp tịnh hóa nước biển.

Nhưng xem như một cái trận pháp đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn như vậy, Lý Phàm cũng phải dùng thời gian xấp xỉ nửa tháng.

Trận pháp nhất đạo đúng là quá mức hỗn loạn.

Chỉ dựa vào tự học thì rất khó để nhập môn.

Nhưng mà, có cái ngọc giản này, xem ra dễ dàng hơn nhiều.

Đặt ở Tu Tiên giới thượng cổ cũng được tính ít nhất là một nửa chân truyền.

Dù sao thì, nội dung bên trong cái ngọc giản, cho dù có tiêu tốn độ cống hiến cũng không mua được.

“Tốt, tốt, tốt! Hà đạo hữu, ngươi thật đúng là sau khi chết vẫn còn phát sáng tỏa nhiệt!”

Lý Phàm tinh thần phấn chấn, liên tiếp nói ba lần tốt.

Lập tức tâm thần lắng đọng, học tập như đói như khát.

Say mê bên trong sự ảo diệu của trận pháp, không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Không biết qua bao lâu, hắn mới bị Linh giác mơ hồ trong lòng làm bừng tỉnh.

Kiểm tra thời gian, hiện tại đã là neo định 18 năm.

“Nghiên cứu trận pháp, so sánh với tu hành còn mất thời gian hơn.” Lý Phàm không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Trong cảm nhận của hắn, căn bản chỉ là trôi qua thời gian mấy ngày mà thôi.

“Nhưng mà, tại sao lại đột nhiên bừng tỉnh?”

Lý Phàm nhíu nhíu mày, những chuyện trước kia từng cái từng cái xẹt qua não hải.

...

“Ba năm trước đây, tỷ tỷ bị một vị tiên sư đi ngang qua coi trọng rồi mang đi. Thời gian ban đầu nàng vẫn còn sai người truyền tin cho chúng ta, báo bình an. Thế nhưng về sau lại không hề nghe được tin tức của nàng nữa.”

Thì ra là chuyện này!

Lý Phàm lập tức giật mình.

Bình Luận (0)
Comment