Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175. Lấy Kiếm Chém Thanh Phong

Chương 175. Lấy kiếm chém Thanh Phong Chương 175. Lấy kiếm chém Thanh Phong

“Thông Linh Bảo Thể ư? Đúng là thể chất có hơi không tầm thường. Nhưng...”

Chốc lát sau Lý Phàm lại cau mày nói: “Ta có ‘Hoàn Chân’ trong tay, lợi hại hơn Thông Linh Bảo Thể không chỉ gấp trăm lần.”

“Với lại kiếp trước ta và Ân Vũ Trân cũng chỉ là giao dịch mà thôi, hai bên không ai nợ ai, duyên phận kiếp trước đã hết.”

“Làm sao lại đến tình cảnh khiến linh giác phải nhắc nhở?”

Phải biết rằng Lý Phàm tu hành nhiều năm như vậy, sự cảm ứng trong nội tâm từ chỗ u minh cũng không có mấy lần.

Loại tâm huyết dâng trào của tu sĩ hoặc là cảnh báo nguy cơ, hoặc là có liên quan với một số cơ duyên.

Huyền diệu khó giải thích, không thể không tin được.

Lý Phàm lại suy tư một lát mới hiểu ra phần nào: “Chẳng lẽ là có liên quan đến tu sĩ đã mang Ân Nguyệt Đình đi à?”

“Có chút thú vị. Không ngại đi gặp hắn coi sao.”

Lý Phàm kiểm tra độ cống hiến hiện tại của mình.

Hai vạn điểm độ cống hiến mà Cung Bá Vũ hứa hẹn đã đến, cộng thêm số mình để dành được khi làm nhiệm vụ lúc trước, tổng cộng có 23510 điểm.

Thế là Lý Phàm mua hai Nhân chi kỳ vật ở trong Thiên Huyền Kính, một hạ phẩm và một trung phẩm.

Tiêu phí tổng cộng 8200 điểm độ cống hiến.

Vẫn là rời khỏi đảo Vạn Tiên đi tới một vùng biển không người.

Đầu tiên là lấy ra Nhân chi kỳ vật hạ phẩm, đưa tay chạm vào nó.

“Phát hiện vật phẩm có thể nạp năng lượng: Bất Cam trúc.”

“Có tiến hành nạp năng lượng không.”

Lý Phàm lựa chọn đồng ý.

Bất Cam trúc biến mất trong tay, màn hình tăng lên của ‘Hoàn Chân’ cũng đúng lúc xuất hiện.

“Tiến độ nạp năng lượng mức neo hiện tại: 10%.”

“Số lượng điểm neo hiện tại: 1.”

“Số lượng neo định có thể sử dụng hiện tại: 1.”

Tiếp theo Lý Phàm lại lấy ra một Nhân chi kỳ vật trung phẩm khác: Ảm Nhiên Trượng.

Sau khi nạp năng lượng thì tiến độ tăng lên đến 20%.

8200 điểm độ cống hiến cứ như vậy biến mất trong chớp mắt, hai tay Lý Phàm trống trơn, âm thầm suy tư.

“Khi nạp năng lượng cho điểm neo thứ hai, lần thứ nhất lần thứ hai là làm hư hao Chỉ Bộ Bia, tiến độ tăng thêm phân biệt là 25%.”

“Lần thứ ba, lần thứ tư cũng là hai món Nhân chi kỳ nguyên vẹn, tiến độ tăng thêm phân biệt là 30%.”

“Nhưng khi mở khóa điểm neo thứ ba tiến độ chỉ có thể gia tăng 10%. Với lại hình như Nhân chi kỳ hạ phẩm và trung phẩm đối với ‘Hoàn Chân’ gần như không có sự khác biệt gì. Không biết tiến độ nạp năng lượng của Thiên chi kỳ, Địa chi kỳ có thể nhiều hơn chút hay không.”

“Sau này chắc chắn là càng ngày càng khó tăng thêm điểm neo. Một khi neo định thì không cách nào sửa đổi.”

“Vẫn nên cẩn thận sử dụng điểm neo thì hơn.”

Thí nghiệm hoàn tất, Lý Phàm xuất phát về phía đảo Dạ Lan.

Đảo Dạ Lan nằm ở phía bắc đảo Lưu Ly, tất nhiên không có tu sĩ trấn thủ, cũng không có sắp xếp trận pháp truyền tống.

Trước tiên vẫn cần phải truyền tống để đến đảo Lưu Ly gần nhất, sau đó bay qua.

...

Đảo Dạ Lan, Thiên Bảo lâu.

Lý Phàm bay đến giữa không trung, che giấu thân hình, nghe lén cuộc nói chuyện của hai tỷ muội.

Hai tỷ muội có bề ngoài cực kỳ giống nhau.

Chỉ là muội muội Ân Vũ Trân trông không trưởng thành giống như kiếp trước, mặt mũi đầy sự ngây ngô, thậm chí còn hơi ngây thơ.

Thân thể cũng chưa nẩy nở, tương đối gầy yếu.

Mà tỷ tỷ Ân Nguyệt Đình tuy tuổi tác lớn, nhưng khí chất lại điềm tĩnh hơn quá nhiều.

Lúc này nàng đang chọn nhặt tìm kiếm cái gì đó ở trong gian phòng chồng chất một đống đồ sắt vụn.

Mà Ân Vũ Trân thì đứng ở một bên nhìn đến vô cùng buồn chán, thỉnh thoảng ngáp một cái.

Ân Nguyệt Đình lấy mấy cái tiểu đỉnh ra, lau mồ hôi trán, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

“Mấy tiểu đỉnh này hẳn là đã nhiều năm rồi, thương hội Vạn Hoa chắc chắn sẽ thu, ccó thể kiếm thêm một khoản tiền lớn cho coi.”

“Tỷ tỷ, khi nào chúng ta đi ăn đây.” Ân Vũ Trân thì hoàn toàn không đặt lời nói của tỷ tỷ ở trong lòng, vuốt bụng của mình lầm bầm nói.

Ân Nguyệt Đình có phần bất đắc dĩ: “Tiểu muội, ngươi cũng phải học chút bản lĩnh giám định bảo bối. Nếu như có một ngày tỷ tỷ qua đời mà ngươi vẫn là mơ mơ màng màng như vậy thì phải làm sao bây giờ.”

Ân Vũ Trân cười đùa chạy tới, ôm lấy cánh tay của Ân Nguyệt Đình, đong đưa không ngừng: “Không đâu tỷ tỷ. Ngươi lại không phải không biết bản lãnh của ta.”

“Xu cát tị hung! Lợi hại lắm! Cộng thêm Thông Linh Bảo Thể của ngươi, khó khăn gì có thể ngăn cản hai chúng ta chứ!”

Nàng lại hạ thấp giọng nói, rất thần thần bí bí nói: “Tỷ tỷ, sáng nay tất cả dự cảm xấu ta cảm nhận được lúc trước đều biến mất.”

“Ngược lại là cảm thấy gần đây sẽ có chuyện tốt xảy ra...”

Ánh mắt Ân Nguyệt Đình cũng sáng lên: “Thật à?”

Hai tỷ muội lại nói nhỏ mấy câu, tiếp theo vui cười trêu chọc.

...

“Xu cát tị hung?” Nhận được một tin tức ngoài ý muốn, Lý Phàm híp mắt lại.

“Khó trách khi kiếp trước tiểu cô nương này hành động cực kỳ quyết đoán.”

“Nếu như thiên phú này có thể bước lên đạo đồ, ưu thế vàng vượt xa Thông Linh Bảo Thể.”

“Bảo thể thông linh, xu cát tị hung, còn thiếu một cái chiến lực vô song.”

“Ha ha ha...”

Dường như Lý Phàm nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được phát ra tiếng cười trầm thấp.

Sau đó Lý Phàm ẩn cư ở phụ cận Thiên Bảo lâu, đợi vị tu sĩ kia tới.

Mà linh giác dần dần an ổn bình tĩnh trở lại trong lòng cũng nghiệm chứng tính chính xác cho suy đoán của Lý Phàm.

Đương nhiên, cũng không phải Lý Phàm đang phí thời gian mà là liên tục cần cù không mệt mỏi nghiên cứu ngọc giản nhập môn trận pháp mà Cung Bá Vũ đưa tặng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua mỗi ngày.

Lý Phàm đã ở nơi này gần một tháng rồi, vị tu sĩ kia vẫn còn chưa xuất hiện.

Chẳng qua, Lý Phàm cũng không gấp gáp.

Ngày này, Lý Phàm đột nhiên cảm ứng được gì đó.

Sát Cơ Vô Tướng phát động, góc nhìn lập tức chuyển qua bên Trương Hạo Ba.

Hơn một năm không quan sát, khuôn mặt của “đứa con thiên mệnh” này trở nên càng thêm kiên nghị.

Bình Luận (0)
Comment