Trong ánh mắt dường như cất giấu một vùng biển sâu làm cho người ta đoán không ra.
Trương Hạo Ba lơ lửng giữa không trung, điểm sáng màu xanh như muôn vàn vì sao chói lọi kẹp theo từng thanh mang tụ hợp lại từ bốn phương tám hướng.
Bị hắn hấp thu toàn bộ.
Cường độ khí tức trên người nháy mắt tăng lên gần một nửa, Trương Hạo Ba đã bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.
“Sáu năm ngắn ngủi đã từ một người phàm tục nhảy lên thành Trúc Cơ hậu kỳ. Khi khí vận và thiên phú thành tựu lẫn nhau chính là khó có thể tưởng tượng như thế.”
“Hiển nhiên, đây còn chưa phải cực hạn của hắn.”
Chỉ thấy sau khi Trương Hạo Ba đột phá, hắn không hề có ý muốn nghỉ ngơi gì cả.
Hắn lướt đi trên hư không, bay về nơi nạn bão loại nhỏ ngoài kia không xa.
Cuồng phong thổi loạn, gào thét nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Trương Hạo Ba ngửa mặt lên trời thét dài, một trăm lẻ tám thanh Định Hải kiếm hợp nhất với nhau hóa thành lam quang, chém ra một kiếm.
Cơn gió khựng lại.
Linh khí thuộc tính thủy bất tận cuồn cuộn lao lên từ biển Tùng Vân phía dưới, nhanh chóng bổ sung tiêu hao của Trương Hạo Ba.
Trong nháy mắt, lại là một ánh sáng màu lam nghênh hướng gió bão gào thét.
Cơn gió lại ngưng lại.
Trương Hạo Ba cứ như vậy, đứng giữa cuồng phong và đại hải, không ngừng khua cự kiếm màu lam trong tay, đối kháng với nạn bão.
Lam quang không bao giờ ngừng nghỉ, cơn gió lại dần dần chậm lại.
Cuối cùng, nạn bão loại nhỏ vốn cần phải kéo dài suốt ba đến bốn ngày mới có thể kết thúc cứ như vậy bị bắt ngừng lại trước thời hạn.
Ánh sáng màu lam đột nhiên vỡ tan hóa thành vô số giọt mưa nhỏ bé, tiêu tán ở giữa trời đất.
Trương Hạo Ba, lấy kiếm chém Thanh Phong.
Trương Hạo Ba tiêu trừ một nạn bão vô hình, thần sắc trên mặt cũng không có dao động gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếp tục bay về phía địa điểm nạn bão tiếp theo.
…
“Từ truy phong đến trảm phong. Bước tiếp theo, ngươi muốn làm gì đây?”
“Ngươi không còn nhiều thời gian đâu, ha ha.”
Lý Phàm cười nhẹ, thu hồi sự chú ý.
Một lần nữa nghiên cứu trận pháp ngọc giản nhập môn.
Lại một tháng sau.
Sắc mặt Lý Phàm khẽ động, hắn cất ngọc giản đi.
Vị tu sĩ hắn chờ đợi đã lâu kia, cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong cảm giác của Lý Phàm, hắn ta là một vị tu sĩ luyện khí trung kỳ, hoàn toàn không có ý thu liễm hơi thở.
Cứ vậy mà nghênh ngang đi về phía Thiên Bảo lâu.
Sát Cơ Vô Tướng lập tức khóa chặt hắn, thần thông trói trùng đã sẵn sàng để tấn công.
Chỉ là, ngay khi Lý Phàm chuẩn bị đánh bại vị tu sĩ này, hắn không nhịn được mà cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thì ra tu sĩ này hoàn toàn không có ý đi tìm Ân Nguyệt Đình.
Thay vào đó, hắn bước vào Thiên Bảo lâu, hô to gọi nhỏ một trận.
“Hàng mới tháng này đã đến chưa! Mau cho ta xem!”
Hỏa kế trẻ tuổi của Thiên Bảo lâu nhìn thấy người này, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Ôi, Triệu Nhị gia đến rồi! Mau, mau, mời ngài đi bên này!”
“Mấy tháng nay ta đã nhận được không ít đồ chơi hiếm lạ, cố ý giữ lại cho ngài đó!”
Tu sĩ tên Triệu Nhị nghe vậy thì mừng rỡ, nôn nóng đi theo hỏa kế đi vào kho hàng cất giữ bảo vật của Thiên Bảo lâu.
Hỏa kế trẻ tuổi chỉ vào một vài món đồ được đặt riêng trên kệ rồi nói: “Dựa theo lời dặn dò của ngài, bọn ta đã thu thập tất cả các mặt hàng có hoa văn đặc biệt này ở phía trên cho ngài rồi.”
Triệu Nhị bước nhanh lên phía trước, hắn cầm lấy một cái đỉnh nhỏ trên kệ, cẩn thận vuốt ve để phân biệt.
“Không tệ, không tệ.” Một lát sau, hắn hài lòng gật đầu.
Hắn lại cầm một cái bình hoa sứ men xanh có vết nứt nhỏ, giơ lên không trung rồi quan sát kỹ lưỡng.
“Đồ án này thật sự là phong cách của nơi đó.”
Triệu Nhị có chút mừng rỡ.
Hắn xem xét từng món đồ trên kệ, khen không dứt miệng: “Vẫn là hiệu suất của Thiên Bảo lâu các ngươi cao. Mới có mấy tháng mà đã thu thập được nhiều bảo bối như vậy cho ta!
“Không giống những cửa tiệm khác, đều là phế vật!”
“Nhất là thương hội Vạn Hoa kia, nói nghe thì hay lắm, một năm cũng không tìm được mấy món đồ hữu dụng.”
Triệu Nhị hung tợn chửi mắng một câu.
Sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, vỗ vai hỏa kế trẻ tuổi: “Ngươi gói mấy thứ này lại đi, vẫn đưa đến chỗ cũ cho ta.
Hỏa kế tươi cười với vẻ mặt nịnh nọt cười, không ngừng gật đầu.
Lúc tính tiền, Triệu Nhị móc một nắm vàng lá ra từ trong ngực, nhìn cũng không nhìn, ném thẳng qua.
“Không cần thối, tiền dư thì cứ xem như là phần thưởng cho các ngươi.”
Nhớ kỹ, bất cứ đồ vật nào có mấy loại phong cách đồ án giống như ta đã dặn dò các ngươi, có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu.”
Hắn ngẩng đầu, hào phóng nói.
Lão quản sự tóc hoa râm cười híp mắt nhận lấy vàng lá, liên tục nói vâng.
“Thiên Bảo lâu các ngươi thật đáng để tin cậy. Sao lại làm ăn trên đảo Dạ Lan nho nhỏ này thế. Ta thấy sau này việc làm ăn của các người nhất định sẽ càng ngày càng lớn, trải rộng khắp biển Tùng Vân!”
Sau đó Triệu Nhị khen một câu, ngâm nga tiểu khúc, đang muốn xoay người rời đi.
Hỏa kế trẻ tuổi kia đắc ý trong lòng, nhịn không được nói: “Chuyện đó là đương nhiên! Chưởng quỹ chúng ta...
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đã bị lão quản sự bên cạnh đập một cái đầu, ngắt ngang lời.
Hỏa kế trẻ tuổi cũng biết không ổn, ôm đầu không lên tiếng nữa.
Triệu Nhị đảo mắt, cũng không nói thêm gì. Chỉ là khóe miệng lộ ra nụ cười, tiếp tục ngâm nga bài hát nào đó, chậm rãi rời đi.
Đi tới một tiểu viện trên đảo Dạ Lan, chờ người của Thiên Bảo lâu đưa mấy món đồ tới, hắn đóng cửa lại.
Một chiếc phi thuyền lập tức xuất hiện ở trong viện, Triệu Nhị cẩn thận từng li từng tí chuyển mấy thứ này vào trong phi thuyền.
Sau đó hắn thi triển pháp quyết, che lấp thân hình phi thuyền, rời khỏi đảo Dạ Lan, bay thẳng về phía bắc.
…
Lý Phàm nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối, không nhịn được cảm thấy hứng thú.
Nhất cử nhất động của Triệu Nhị đều để lộ sự kỳ lạ.
Giả làm người phàm, sưu tầm đồ cổ.