Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 177. Triệu Nhị Gia Mua Bảo Bối

Chương 177. Triệu Nhị gia mua bảo bối Chương 177. Triệu Nhị gia mua bảo bối

Bản thân có nhẫn trữ vật lại không dùng, nhất định phải sử dụng phi thuyền, tự mình vận chuyển.

“Nơi đó” theo như lời hắn nói, lại là nơi nào?

Rốt cuộc có điều gì đặc biệt, đáng để tu sĩ Luyện Khí trung kỳ như hắn quan tâm đến những thứ đó như vậy?

Nhưng mà, trước mắt ít nhất hắn đã biết vì sao kiếp trước Triệu Nhị lại tìm đến Ân Nguyệt Đình.

Nhất định là tên hỏa kế trong Thiên Bảo lâu đã vô tình để lộ tin tức.

Tên hỏa kế kia chưa chắc biết chuyện Ân Nguyệt Đình là Thông Linh Bảo Thể gì đó, nhưng hắn nhất định rõ ràng chuyện chưởng quầy của mình có bản lĩnh đặc biệt, có thể phân biệt trân bảo.

Mà người phàm, sao có thể ngăn được tu sĩ đến điều tra chứ.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Triệu Nhị chắc chắn sẽ về lại đây, tìm kiếm Ân Nguyệt Đình.

Lý Phàm dứt khoát vẫn chờ hắn ở chỗ này.

Đầu tiên phải xem hắn vận chuyển bảo bối thu thập được đến nơi nào rồi tính tiếp.

Dưới góc nhìn thiên địa, phi thuyền bay về phía bắc, vẫn luôn bay gấp trong hai ngày, đến một vùng biển vô cùng rộng lớn.

Xung quanh không có hòn đảo nào, chỉ có một cột đá thẳng tắp khổng lồ, đứng lẻ loi giữa biển.

Hình như phần giữa của cột đá đã bị khoét rỗng, tạo thành nhiều căn phòng nhỏ.

Triệu Nhị đáp phi thuyền xuống đỉnh cột đá, không ngại vất vả mà chuyển từng món đồ trong phi thuyền vào một căn phòng trong số đó.

Lý Phàm nhìn thấy, không chỉ căn phòng này mà trong những căn phòng khác, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, chứa những vật tương tự.

Đồ án hoa văn phía trên đều có cùng phong cách với những món Triệu Nhị mua được lần này.

Rất rõ ràng, hắn sưu tầm những thứ này đã lâu.

Triệu Nhị lại vô cùng yêu thích thưởng thức một phen, sau đó mới lưu luyến không rời mà lái phi thuyền bay về phía đảo Dạ Lan.

Cột đá kia cũng từ từ hạ xuống, thu nhỏ lại xuống biển.

Hai ngày sau, bên ngoài Thiên Bảo lâu.

Triệu Nhị lén lút nhìn chằm chằm Ân Nguyệt Đình đang chọn bảo vật, miệng chảy nước miếng.

“Thì ra là Thông Linh Bảo Thể trong truyền thuyết...”

“Có sự giúp đỡ của tiểu cô nương này, việc mình sưu tầm văn vật nơi đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Sự tham lam tràn ngập trong đôi mắt Triệu Nhị, hắn tự thầm nói.

“Nơi đó là nơi nào?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Triệu Nhị sợ hãi cả kinh, hắn đang định ra tay thì lại kinh ngạc phát hiện.

Vậy mà bản thân đã bị khống chế trong giây lát, không thể động đậy!

“Đi thôi, đến nhà ngươi nói chuyện cho rõ ràng.”

Một bóng người hoàn toàn che giấu hơi thở đột nhiên xuất hiện phía sau hắn.

Sau đó, Triệu Nhị chỉ cảm thấy bản thân bị nhấc lên giống như gà con, bay lên bầu trời.

Nhanh chóng bay về phía địa điểm quen thuộc.

Trái tim Triệu Nhị dần dần trở nên lạnh lẽo.

Bởi vì, người bí ẩn này không hề nói dối.

Vậy mà hắn thật sự biết được địa điểm cứ địa của mình!

Vừa nghĩ đến chuyện những bảo bối bản thân sưu tập trong nhiều năm qua, để ở trong cứ sắp phải đổi chủ, Triệu Nhị thật sự đau lòng đến mức không thể nào thở nổi.

Còn khó chịu hơn cả việc bản thân phải chết.

Người thần bí này bay với tốc độ cực nhanh, chỉ dùng thời gian hơn một ngày, đã đi đến địa điểm căn cứ của mình rồi.

“Sao vậy, không mời ta vào ngồi một lát à?”

Cơ thể bỗng nhiên được giải trừ khống chế, Triệu Nhị nghe thấy đối phương thản nhiên nói.

Triệu Nhị rùng mình một cái, muốn phản kháng theo bản năng.

Nhưng nghĩ đến thực lực sâu không lường được của đối phương, hắn vẫn khuất phục.

Cảm nhận được tầm mắt lạnh như băng đang lướt trên người mình, Triệu Nhị nói vẻ mặt đưa đám: “Được, tiền bối!”

Sau đó hắn bấm một cái pháp quyết.

Cột đá ầm ầm bay lên từ đáy biển, Triệu Nhị ủ rũ cúi đầu: “Tiền bối, mời!”

Nói xong, hắn men theo cầu thang giữa cột đá đi vào trong.

Lý Phàm dùng thần thức quét mắt một vòng.

Hắn nghiên cứu Ngọc Giản hơn một năm,bây giờ hắn cũng không còn hoàn toàn mù tịt về trận pháp.

Trong cột đá này chỉ có vài pháp trận Ngự Thủy, Tịnh Trần đơn giản, cũng không có dấu vết của pháp trận tấn công.

Nhưng mà Lý Phàm vẫn không giảm sự cảnh giác, hắn vẫn kích hoạt phù chú bảo vệ cơ thể rồi mới đi theo Triệu Hổ vào trong.

Rất rõ ràng, Lý Phàm đã nghĩ nhiều rồi.

Bên trong trụ đá này có thể nói là vô cùng đơn sơ.

Phần lớn đều là phòng lưu trữ dùng để trưng bày đồ sưu tầm.

Triệu Nhị dẫn Lý Phàm đi tới một gian phòng khá rộng rãi.

Ở giữa là một cái bàn lớn, thứ được bày trên bàn hình như là mô hình thu nhỏ của biển Tùng Vân.

“Tiền bối, mời ngồi.”

Triệu Nhị ngập ngừng, gian nan nói.

Lý Phàm ung dung ngồi xuống, nhìn Triệu Nhị mặt đen như đất, nói: “Để ta hỏi từng câu một, hay bản thân ngươi thành thật khai báo?”

Triệu Nhị há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tiền bối, ta không biết phải khai báo chuyện gì?”

Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, một lần nữa phát động thần thông trói trùng.

Triệu Nhị nhất thời lại bị khống chế.

Hắn khống chế huyễn linh Lam Viêm, một luồng khí lạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan ra từ mặt đất, giống như một con rắn độc màu xanh da trời, từ từ bò lên trên người Triệu Nhị.

Trong nháy mắt, chân Triệu Nhị đã bị đóng băng bởi tinh thể băng màu xanh.

“Ta không biết với tu vi của ngươi, sau khi thân thể bị vỡ thành băng vụn, còn có thể phục hồi lại như cũ hay không.” Lý Phàm hơi tò mò mà nói.

Một tia sợ hãi toát ra trong đôi mắt Triệu Nhị, nhưng hắn vội vàng cố gắng đè xuống.

Không có dấu hiệu nào của sự cầu xin tha thứ, có cảm giác thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lý Phàm cũng nhìn ra, hình như trên Triệu Phàm này thật sự không giả vờ.

“Thú vị.” Lý Phàm cười cười, bắt lấy Triệu Nhị, cùng đến phòng chứa đồ sát vách.

Ánh mắt Triệu Nhị chợt trở nên sợ hãi.

“Ôi, những thứ ở đây hình như thật sự rất tốt đó. Ngươi nhất định đã tốn không ít công sức để sưu tập chúng đúng không.” Bàn tay Lý Phàm nhẹ nhàng lướt qua mấy món đồ vật nhìn có vẻ rất lâu năm này.

“Choang!”

Bình Luận (0)
Comment