Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1751 - Chương 1752: Người Văn Minh Sống Sót (2)

Chương 1752: Người văn minh sống sót (2) Chương 1752: Người văn minh sống sót (2)Chương 1752: Người văn minh sống sót (2)

"Thực lực không thể khinh thường."

Chỉ có điều Lý Phàm trái lại cũng không có ý lo lắng cho Huyền Hoàng giới.

Quái vật Huyền Hoàng giới xuất hiện dồn dập, còn có tân pháp Truyền Pháp thiên tôn thêm vào.

Mà trong biển phế tích nơi này, vật tư bần cùng. Nếu hai bên thật sự đánh nhau, tuyệt đối là Huyền Hoàng giới nghiền áp.

"Ngược lại là ta đã lo nhiều, cách nhau lộ trình xa xôi như thế, nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì ngay cả gặp gỡ đều là hy vọng xa vời."

Tạm thời quăng ra sau đầu ý nghĩ so sánh hai văn minh còn sót lại của Tinh hải chí ám.

Hiện tại vấn đề đầu tiên bày ra trước mặt Lý Phàm là thời gian hắn còn lại đã không nhiều lắm.

Tiếp tục tiến lên chỗ sâu biển phế tích, tìm kiếm ngọn nguồn vĩ lực tinh hải.

Hoặc là thử tiếp xúc với văn minh nơi này?

Không suy nghĩ quá nhiều, sau suy nghĩ ngắn ngủi, Lý Phàm thánh thai bèn quyết định.

Lựa chọn cái sau.

"Bọn họ sinh sống ở đây rất lâu, chắc chắn hiểu hơn về vĩ lực tinh hải kia."

"Thay vì tán loạn như con rưồi không đầu, không bằng hỏi người."

Ánh mắt Lý Phàm thánh thai lấp lóe.

Tuy đã quyết định tìm được tin tức có liên quan đến vĩ lực tinh hải từ trong một nền văn minh còn sót lại khác nhưng Lý Phàm thánh thai vẫn không lỗ mãng tìm đến tận nơi ngay lập tức.

Dù sao bản thân đã vượt qua cả một nửa Tinh hải chí ám, để chống lại sự ăn mòn của căn bệnh lạ đốm đen hư không, liên tục cắt mòn thần hồn, sức mạnh suy yếu với mức độ to lớn.

Nếu việc tìm hiểu thông tin không thành, ngược lại còn sơ suất bị đối phương tóm sống, vậy chẳng phải là câu chuyện cười lớn?

"Nơi đây đã có thể có văn minh tồn tại chắc hẳn cũng có phương pháp phòng tránh đủ loại ăn mòn kỳ lạ trong hư không. Ta âm thầm ẩn nấp trước, dần khôi phục sức mạnh rồi tính sau."

Chỉ trong giây lát trôi qua, Lý Phàm thánh thai đã vạch ra kế hoạch. Đầu tiên điểm vào mi tâm một cái, bất thình lình, bên trong thần hồn vốn đang vô cùng yếu ớt được thiếp lập một lớp cấm chế. Chỉ ngay khi có gì không ổn là có thể tự giải thoát, chỉ tích tắc sau hồn phi phách tán.

Sau đó Lý Phàm mới che giấu thân hình bắt đầu thăm dò biển di vật này.

Hắn cũng không dõi theo bóng người lén lén lút lút trước đó nữa bởi vì sợ là kế sách dụ địch xâm nhập của đối phương. Mặt khác, Lý Phàm thánh thai đã chọn phương hướng, quay đầu xâm nhập thăm dò.

"Trong hư không nguy hiểm bủa giăng này, nếu có tu sĩ ẩn nấp, tất cần dùng tới các loại phòng hộ trận pháp, cấm chế. Chỉ cần tìm ra những khí tức này là có thể tìm ra gốc rễ. Trình độ trận đạo của ta dẫn trước mấy thế hệ Huyền Hoàng giới, chắc hẳn vô địch thủ tại nơi này."

Vốn dĩ Lý Phàm nghĩ như thế.

Nhưng hắn tìm tòi hơn mười ngày liền tù tì trong biển di vật cũng không tìm ra bất kỳ khí tức trận pháp văn minh gì. Thậm chí đến cả một chút sự sống, hắn cũng không cảm ứng được.

Tới mức Lý Phàm thánh thai hơi nghi ngờ, cái bóng mờ trông thấy trước đó liệu có phải là ảo giác của bản thân hay không.

Nhưng hắn không dễ dàng từ bỏ, hệt như thợ săn kiên nhẫn, từ đầu đến cuối luôn phục kích trong bóng tối chờ đợi con mồi xuất hiện.

Lại thêm mười bảy ngày trôi qua nữa, cuối cùng hắn đã có thu hoạch.

Một tiểu đội có tổng cộng ba tên tu sĩ tạo thành, trên người bọn họ mặc thiết giáp kỳ quái, khom lưng di chuyển, hết sức cẩn thận.

Mà cách bọn họ xuất hiện đúng thật hơi vượt ngoài dự kiến của Lý Phàm.

Vài vị trí chỗ di vật lặng ngắt như tờ trôi nổi giữa không trung kia biến ảo một phen, kế tiếp một đường hầm tự dưng xuất hiện.

Lý Phàm híp mắt nhìn đảo một vòng, thu hết tất cả di vật những tu sĩ kia vào tầm mắt.

Sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Tuyệt diệu! Không phải trận pháp đơn lẻ mà là cải tạo hình thành dựa trên nền tảng các di vật trôi nổi tự nhiên này, gần như hoàn toàn hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh."

"Càng quan trọng hơn chính là..."

Lý Phàm thánh thai chậm rãi tiến đến gần các di vật trôi nổi này thêm chút.

"Những món đồ đến từ Tu Tiên giới đã bị hủy diệt, hoặc ít hoặc nhiều đều lây dính chút lực lượng Triện Tự Chân Tiên. Nhờ đó tạo thành một lớp phòng hộ tự nhiên, có thể che đậy tri giác thần thức các tu sĩ khác với mức độ lớn nhất. Đây cũng là nguyên nhân trước đó ta tìm kiếm vất vả mà không phát hiện ra nơi bọn họ ẩn thân..." Trong chớp mắt Lý Phàm hiểu ra.

Thật ra mức độ tỉnh diệu của trận pháp này chỉ ở mức bình thường, có điều hỗn tạp, sau khi rót thứ lực lượng Triện Tự Chân Tiên dẫn tới chư giới bị hủy diệt vào lại bất ngờ tăng lên không chỉ một cấp bậc. Thậm chí với trình độ trận đạo trước mắt của Lý Phàm cũng không có bất kỳ phương pháp phá giải tốt nào.

Đương nhiên, nếu không nhắm vào tác dụng phụ những di vật kia có thể mang đến, muốn cưỡng chế phá trận, hắn vẫn có thể làm được. Có điều như thế lại đi ngược lại dự tính ẩn nấp thu thập tin tức.

Lý Phàm nhìn cửa vào đường hầm ẩn kia, cuối cùng đè nén dự định xông thẳng tới đó.

Mà hắn sẽ đi theo sau lưng ba người kia, quan sát cẩn thận cả quá trình.

Ngoại trừ người mặc bộ thiết giáp kỳ quái, vóc người ba tên tu sĩ này có cũng không khác biệt gì so với Huyền Hoàng giới.
Bình Luận (0)
Comment