Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1752 - Chương 1753: Di Hải Giấu Huyền Cơ

Chương 1753: Di hải giấu huyền cơ Chương 1753: Di hải giấu huyền cơChương 1753: Di hải giấu huyền cơ

Hình như lần này bọn họ ra ngoài là để tìm kiếm vật tư trong biển di vật.

Chẳng qua đồ bọn họ cần khiến Lý Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Dường như không có bất kỳ điểm tương đồng nào, từ mảnh vỡ pháp bảo tới từng mảng phế tích kiến trúc, hoặc là xương khô của vài tu sĩ, toàn bộ đều là mục tiêu thu thập của bọn họ.

Bọn họ không cất giữ luôn trong nhãn trữ vật mà dùng một sợi dây thừng màu đen, buộc chúng nó lại với nhau, kéo lê ở sau lưng.

"Cảnh tượng này..." Lý Phàm hơi ngẩn người.

Ngược lại đã làm hắn nhớ tới cảnh tượng Truyền Pháp dùng xích vàng vận chuyển mảnh vỡ thế giới trong không trung.

"Chẳng lẽ có liên quan gì trong chuyện này sao?"

Sau gần nửa ngày, khi di vật được buộc sau lưng đã nhiều tới hơn hai mươi món, hình như ba tên tu sĩ này mới xảy ra bất đồng.

Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ đợt tìm kiếm này dưới sự chỉ huy của người dẫn đầu.

Bọn họ mang theo vật tư, xoay người bay về phía cửa đường hầm.

Lý Phàm thấy thế cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Hình như phạm vi ba tên tu sĩ chia nhau ra ngoài có giới hạn, không cách quá xa nơi bọn họ ẩn nấp. Rất nhanh đã một lần nữa đi tới trước đường hầm ẩn kia.

Chỉ thấy trên thiếp giáp một người trong số đó chợt lóe lên từng tràng ánh sáng lấp lánh theo quy luật.

Lý Phàm cảm nhận được một dao động có quy luật kỳ diệu phát ra từ trên chính bộ thiết giáp.

Hệt như đã khởi động cơ quan gì đó, vị trí di vật im lìm xung quanh nhanh chóng biến đổi, cửa vào hình tròn lặng lế xuất hiện.

Ba tên tu sĩ cùng nhau vừa túm vừa lôi hơn hai mươi món vật phẩm kia bay vào trong đó.

Lý Phàm cũng che giấu bóng dáng muốn tiến vào theo.

Không ngờ hắn vừa mới đến cửa vào đường hầm, một tràng còi báo động chói tai bỗng dưng vang lên. Trong lòng Lý Phàm giật thót một cái, đưa phân thần bản thân đã chuẩn bị sẵn trước đó bám vào một món vật phẩm trong số đó.

Còn chính bản tôn thì cấp tốc lùi trốn ra xa.

Bởi vì có sự tôn tại của phân thần, tiếng cảnh báo không biến mất dù Lý Phàm thánh thai đã rời đi.

Ba tên tu sĩ vô cùng căng thẳng quan sát xung quanh, sau khi không phát hiện ra dấu hiệu kẻ địch xâm nhập trái lại đưa mắt tập trung vào số vật phẩm bọn họ đã thu thập lần này.

Sau đoạn thương lượng ngắn ngủi, bọn họ tách những món vật phẩm này ra, thử đưa từng cái khác nhau vào trong.

Cuối cùng bọn họ tìm ra cái mà phân thần Lý Phàm bám vào.

Bọn họ không chọn cách tiêu hủy mà dốc sức ném nó về phía sâu trong biển di vật.

Ngọn nguồn uy hiếp biến mất, tiếng cảnh báo cũng dừng lại.

Ba người mới xoay người trở về.

Cách đó không xa, Lý Phàm nhìn cửa vào đường hầm chậm rãi đóng lại, cuối cùng không chọn xông vào nữa.

"Thú vị đấy, cách thức cảnh giác vậy mà có thể phát hiện ra ta."

Ánh mắt nhấp nháy, hắn đi tới cạnh di vật bị ném ra kia.

"Quả nhiên có hơi kỳ lạ, xem xét từ mặt ngoài, ảnh hưởng của Triện Tự Chân Tiên vẫn tôn tại như trước. Nhưng trên thực tế, lực lượng bám vào đã cực kỳ ít ồi"

"Thời gian dài như thế, phân thần yếu ớt kia của ta không phải chịu bất kỳ tổn thương nào..."

Thu hồi phân thần trở lại trong người, Lý Phàm tiện tay cầm lấy món di vật kia, cẩn thận quan sát một lần nữa.

Dường như là một món pháp bảo cờ lệnh, có điều lá cờ đã rách rưới, chỉ còn lại một cán cờ trơ trọi.

Linh tính đã mất hết, không cách nào phát huy năng lực vốn có của nó được nữa.

"Bọn họ thu thập những món đồ này làm gì chứ?"

Chất liệu của chính bản thân pháp bảo cờ lệnh này là vải thưa tâm thường, trong biển di vật này, cũng không có giá trị để cố tình chọn ra.

"Chẳng lẽ là vì tác dụng phụ của lực lượng Triện Tự Chân Tiên trên đó đã biến mất?" Trong lòng Lý Phàm khẽ dao động, thoáng chốc hiểu ra.

Hắn chầm chậm vuốt ve cờ lệnh, cảm nhận được khí tức quen thuộc.

"Loạn Tự Quyết..."

"Chẳng qua theo thời gian trôi, có là lực lượng Triện Tự Chân Tiên thì chung quy vẫn hao tận."

Thoáng chốc trong đầu hiện ra 'Loạn Tự hoàn chỉnh, sau một hồi, tay Lý Phàm thánh thai đang nắm chặt cờ lệnh hơi cứng đờ.

Bởi vì hắn phát hiện, ngay vừa rồi, một chút lực lượng cuối cùng còn bám trên cờ lệnh cũng đã tiêu tan hoàn toàn.

Thay vào đó, cảm ngộ của bản thân đối với 'Loạn' Tự Quyết, bất thình lình trở nên hơi sâu hơn một chút!

Bước tiến này vô cùng nhỏ bé. Nhưng lĩnh ngộ của bản thân Lý Phàm đối với Loạn Tự cũng chỉ dừng lại ở mức độ trông mèo vẽ hổ cơ bản nhất, nên trông có vẻ khá rõ ràng. Chỉ chốc lát đã bị Lý Phàm nắm bắt được.

"Vậy mà có thể trở thành chất liệu ngộ đạo?"

Trong lòng Lý Phàm thánh thai không khỏi hơi rung động, lúc này lại nhìn về phía vô số di vật trôi nổi tại nơi đây, ánh mắt trở nên khác hẳn.

"Nhưng đáng tiếc là dường như chỉ có loại di vật mang lực lượng Triện Tự Chân Tiên sắp tiên tan thế này mới có thể làm "thức ăn" ngộ đạo, nếu không ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm bị thương tổn. Cách để phân biệt rõ chỗ khác biệt của bọn chúng..."

Lý Phàm thánh thai đưa mắt nhìn về phía nơi ẩn thân trốn tránh kia. Thời gian hơn nửa năm tiếp theo, Lý Phàm luôn trốn ở chỗ tối. Lần nào cũng nhân lúc có tu sĩ ra ngoài thu thập di vật, làm theo cách tương tự.
Bình Luận (0)
Comment