Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1766 - Chương 1767: Thiên Tái Hồn Quy Hương

Chương 1767: Thiên tái hồn quy hương Chương 1767: Thiên tái hồn quy hươngChương 1767: Thiên tái hồn quy hương

"Đã hoàn thành, mười một. Còn đang xây dựng, sáu." Tôn Nhị Lang lời ít ý nhiều, đồng thời truyền tin tức cụ thể qua thần thức.

"Đoạn thời gian gần đây tạm hoãn chinh phạt. Khuếch trương quá nhanh, cần phải tiêu hóa cho thật tốt. Trong những tiểu thế giới kia, phàm là người có ý niệm phản kháng, giết không tha. Ta không hy vọng đến khi chính thức khai chiến với Vạn Tiên Minh, hậu phương lại không vững chắc."

Ý tứ trong lời nói của Lý Bình khiến tinh thần Tôn Nhị Lang chấn động.

Cho dù biết sư tôn mưu đồ rất nhiều, nhưng đây lại là lần đầu tiên kế hoạch chỉnh phạt Vạn Tiên Minh được biểu đạt rõ ràng từ chính miệng hắn.

Chuyện này khiến cho nội tâm Tôn Nhị Lang cảm thấy việc đánh dẹp những tiểu thế giới vốn như chơi chém hoa quả, căn bản không có chút áp lực nào, thậm chí còn có chút nhàm chán kia trở nên hưng phấn trong nháy mắt.

Tất nhiên Lý Bình liếc mắt là có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tôn Nhị Lang.

"Nhìn thấy cừu nhiều thì cho rằng trên đời này tất cả đều là cừu. Không nói đến Vạn Tiên Minh, cho dù là tiểu thế giới ẩn núp trong Huyền Hoàng giới cũng có cái không phải thánh triều Đại Khải chúng ta hiện tại có thể địch nổi." Lý Bình lãnh đạm nói ra, sau đó chỉ một cái về phía Tôn Nhị Lang.

"Ngươi đi nơi này đi. Chính là nơi Thái Diễn tông thượng cổ ẩn thế, ngươi xem xem có thể thuyết phục bọn họ gia nhập làm đồng minh của chúng ta hay không."

"Thái Diễn tông..." Ánh mắt Tôn Nhị Lang khế chớp.

"Đi đi. Nơi đó có chút đặc thù, sau khi ngươi đi sẽ tự biết được. Không cần cưỡng cầu, mục đích của ta cũng chỉ là để ngươi thu bớt ngạo khí trong lòng lại."

Khác với kế sách bồi dưỡng Âu Thượng Thiên, khi con đường của Tôn Nhị Lang xuất hiện chút nghiêng lệch, Lý Bình lựa chọn chủ động giúp uốn nắn lại.

Ngoài việc cảm tình của hắn với Tôn Nhị Lang có chút sâu hơn ra, Lý Bình cũng cần một đại sư huynh có thực lực đi trấn áp tất cả những đệ tử khác.

Cho nên khó tránh khỏi sẽ tốn nhiều tâm tư đào tạo hơn.

"Hi vọng chuyến đi Thái Diễn tông sẽ giúp tiểu tử này có chút thu hoạch." Lý Bình ngồi trên Thánh Hoàng tọa nghĩ như vậy.

Lại nói Tôn Nhị Lang dựa theo chỉ thị của Thánh Hoàng đi đến bên trong lăng mộ của Y Hành.

Sau khi thu liễm thi hài của Y Hành cùng với giấy trắng rơi khắp nơi, Tôn Nhị Lang chạy thẳng đến mục đích.

"Không ngờ ở trong Đại Khải lại có phần mộ của người tu tiên thượng cổ như vậy. Cũng không biết những tờ giấy lão sư cố ý để ta thu thập rốt cuộc có tác dụng gì." Trên đường đi Tôn Nhị Lang cẩn thận nghiên cứu một phen, vẫn không thể phát hiện ra điều huyền diệu trong đó.

Đè sự khó hiểu trong lòng xuống, rất nhanh Tôn Nhị Lang đã đi đến mục tiêu. Châu Thái Hoa, núi Thái Huyền.

"Sư tôn nói, cửa vào Thái Diễn tông ẩn giấu trong ngọn núi này?"

Tìm một vòng, cũng không có tìm thấy dấu vết thông đạo không gian đâu.

Tôn Nhị Lang không khỏi có chút khó khăn.

Nếu như cậy mạnh cưỡng ép mở ra một lối đi trong ngọn núi thì cũng không phải không thể. Có điều lần này hắn đến với thân phận thuyết khách, thuyết phục đối phương gia nhập trở thành đồng minh của thánh triều, nếu cứ liều lĩnh đánh hỏng chỗ ở của tông môn người khác như vậy...

Tôn Nhị Lang suy nghĩ một chút, vẫn không tùy tiện hành động.

Hắn chọn một bảo địa phong thủy trên núi Thái Huyên.

Đào một hố đất, sau đó lấy hài cốt của Y Hành ra. Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị an táng thi hài vào trong đất...

Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng Tôn Nhị Lang.

"Quả nhiên tới rồi!" Tôn Nhị Lang thầm nói trong lòng.

Bề ngoài thì hắn lại giả bộ thành dáng vẻ như gặp phải đại địch: "Người nào?!"

Bóng người kia không phản ứng với Tôn Nhị Lang, chẳng qua là kinh ngạc nhìn hài cốt của Y Hành.

Giống như lâm vào trong một hồi ức nào đó, bất động một lúc lâu.

Tôn Nhị Lang cũng không phải là vũ phu lỗ mãng, đương nhiên sẽ không quấy rầy bóng người trông có thực lực sâu không lường được này.

Chẳng qua chỉ yên lặng kiên nhẫn chờ đợi.

"Nếu đại ca ngươi đợi thêm mấy năm, nói không chừng tất cả sẽ khác rồi."

Qua hồi lâu, bóng người kia mới thở dài, phất tay với Y Hành.

Hài cốt của Y Hành thoáng chốc biến mất không còn, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhị Lang.

"Tiểu lang quân, vì sao lại đến?"

Tôn Nhị Lang nhìn khuôn mặt trông có vẻ không lớn hơn mình là bao trước mắt, do dự liệu có nên nói thật ý đồ ra không.

"Đại Khải..."

Vị tu sĩ của Thái Diễn tông khẽ nheo mắt, trong đó dường như có ánh sáng không ngừng chớp nháy.

"Đại Huyền?"

"Hửm?" Không biết hắn đã nhìn thấy cái gì, giọng điệu trở nên vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhị Lang: "Chẳng qua chỉ mới mấy năm, đã xuất hiện thay đổi lớn như vậy rồi sao? Chuyện là thế nào vậy chứ?"

0

Tôn Nhị Lang mờ mịt, không biết đối phương đang nói gì.

"Thú vị, đi theo ta." Tu sĩ Thái Diễn tông tỉ mỉ đánh giá Tôn Nhị Lang, mở lời.

Nói đoạn, thân hình của hắn loáng cái đã trở nên trong suốt.

Dưới chân hiện ra một con đường huyền ảo màu bạc, dẫn thẳng vào trong núi.

Tôn Nhị Lang hóa thành một luồng sáng, đi sát phía sau.

Sau khi bọn họ vào trong núi, con đường màu bạc cũng biến mất.

Thậm chí cái hố đất lúc trước Tôn Nhị Lang đào trên núi Thái Huyền đã biến mất giờ lại xuất hiện lại.

"Ta tên Y Thuật, bộ xương cốt ngươi mang về là tộc huynh của ta."

Vừa đi, vị đệ tử Thái Diễn tông kia vừa nói với Tôn Nhị Lang.
Bình Luận (0)
Comment