Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1767 - Chương 1768: Đột Nhiên Vận Mệnh Đổi

Chương 1768: Đột nhiên vận mệnh đổi Chương 1768: Đột nhiên vận mệnh đổiChương 1768: Đột nhiên vận mệnh đổi

"Năm đó các đại kiếp pháp không thể cùng tu, Tiên Phàm Chướng đồng loạt kéo đến, tộc huynh của ta buộc phải rút lui, tránh nạn trong tiểu thế giới người phàm, tuy từ đó vô duyên với tiên đạo, nhưng cũng thành tựu vị trí Đế Tôn phàm nhân. Có thể nói là theo dòng vận mệnh."

"Mấy ngàn năm không gặp, lần nữa trùng phùng lại là cảnh tượng thế này. Tuy ban đầu lúc chia ly đã sớm đã có dự tính. Có điều..."

"Tạo hóa trêu ngươi mài!"

"Cảnh tượng mô phỏng hư huyễn, vẫn khác với cảnh tượng thực tết"

Y Thuật thầm than một tiếng, im lặng trầm mặc. "Mô phỏng? Cảnh tượng thật sự?" Tôn Nhị Lang nhạy bén nắm bắt được hai từ mấu chốt trong lời nói của Y Thuật.

"Thái Diễn tông này, thời thượng cổ dùng thuật thôi diễn để danh chấn thiên hạ. Mô phỏng, khác biệt mà hắn nói, lẽ nào chính là tương lai trong sự thôi diễn của họ?"

Đi sâu xuống lòng đất, đợi đến khi cảnh tượng trước mắt hiện ra lần nữa, đã là trên trời cao cao cao vút.

Màu trời xanh thẳm trong vắt như gương, bên dưới ruộng vườn phì nhiêu nối liền thiên lý.

Tôn Nhị Lang có thể quan sát vô cùng rõ ràng, nơi đây có hằng hà sa số khí tức của người phàm.

Còn Y Thuật lại bay vào khoảng không phía trước.

Tôn Nhị Lang nhanh chóng đuổi theo, trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.

Bởi vì từ sau khi bước vào tiểu thế giới này, Y Thuật dường như đã xảy ra một vài thay đổi.

Nhưng nhất thời, Tôn Nhị Lang lại không nói ra được rốt cuộc là thay đổi ở đâu.

"Không cảm nhận được nguy hiểm gì, vả lại sư tôn chắc chắn sẽ không hại ta.." Tôn Nhị Lang kìm nén nghi ngờ trong lòng, tiếp tục đuổi theo.

Qua không bao lâu, trong tâm nhìn đang là không trung mênh mông của Tôn Nhị Lang, đột nhiên xuất hiện một tòa thành trì trôi nổi trên không trung.

Bên ngoài thành trì, được bao phủ một lớp vách thủy tinh trong suốt. Bởi vì có sự tồn tại của vách thủy tỉnh này, cho nên trước đó Tôn Nhị Lang mới không phát giác được tòa thành trì trên trời này.

"Quả nhiên có chút thủ đọan, thành trì lớn như vậy, lại có thể cách tuyệt hoàn toàn." Trong lòng Tôn Nhị Lang thầm suy tính.

Lúc này cuối cùng Y Thuật đã mở lời: "Thái Huyền giới vốn là thế giới do Thái Huyền tông chúng ta mượn sử dụng. Tiên phàm cách biệt, để không làm phiền đến người phàm ở thế giới này, cho nên bọn ta đã kiến tạo vách thủy tỉnh này."

Đối với chuyện làm phiền đến người phàm mà Y Thuật nói, Tôn Nhị Lang có hơi khó hiểu.

Có điều cũng không phản đối trực diện, chỉ khẽ gật đầu.

Xuyên qua vách thủy tỉnh trong suốt, chính thức bước vào trong Thái Diễn tông. Khoảnh khắc chân chạm đất, Tôn Nhị Lang đột nhiên cảm giác được, ở đây dường như có vô số đôi mắt đang nhìn đồn về phía mình.

Trong số đó có không ích khí tức của cường giả.

Tôn Nhị Lang thâm kinh ngạc: "Thực lực của Thái Diễn tông được bảo †ồn quá hoàn hảo, thế mà còn có nhiều †u sĩ như vậy? Bọn họ làm thế nào ứng phó việc không thể đồng tu pháp đây?"

0

Đi sâu vào trong thành, cảnh giác lạ lùng trong lòng Tôn Nhị Lang càng ngày càng nồng đậm.

"Ở đây yên tĩnh thật đấy. Không hề giống một toàn thành trì tràn ngập sinh khí thông thường."

"Vả lại..." Chân Tôn Nhị Lang khựng lại.

Cuối cùng hắn đã phát hiện cảm giác lạ lùng trong lòng từ đâu mà đến.

Tu sĩ Thái Diễn tông ở đây, giống như thụ nhân trong Linh Mộc giới, tuy diện mạo khác nhau, nhưng đều tỏa ra khí tức tương đồng.

Giống như vô số thân thể này là của cùng một người!

Tôn Nhị Lang tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, cũng không hồ tư loạn tưởng trong lòng, mà mở miệng hỏi thẳng: "Y tiền bối, Thái Diễn tông các ngươi..."

Y Thuật dường như đã nhìn ra được nghi ngờ trong lòng Tôn Nhị Lang, mỉm cười: "Đợi lát nữa sau khi gặp Trần sư huynh, ngươi tự nhiên sẽ hiểu tất cả. Có điều tiểu lang quân yên tâm đi, Thái Diễn tông bọn ta trước nay ân oán phân minh. Ngươi trả lại hài cốt của đệ tử Thái Diễn tông, xem như có ân với tông môn."

"Tuy chuyện kết minh mà ngươi nói, chưa chắc có thể thực hiện, nhưng an nguy của bản thân ngươi, thì tuyệt đối không cần lo lắng.

Tôn Nhị Lang chẳng ừ hử gì, nuốt lời bên miệng lại vào trong.

Đi theo Y Thuật vào trong trung tâm thành trì giữa không trung, bên trong một toàn kiến trúc tỉnh thể trong suốt màu xanh lam.

Giống như nhìn thấy vô số hình ảnh bản thân cùng lúc bước vào, đợi đến sau khi Tôn Nhị Lang bừng tỉnh trừ trong ảo giác, một nam tử tóc dài đến eo, gương mặt cực kỳ anh tuấn không biết tự lúc nào đã đứng trước mặt hắn.

"Trần sư huynh." Y Thuât chấp tay.

"Y Hành cũng là vì chấn hành nhiệm vụ tông môn nên mới đi đến Thái Huyền tiểu thế giới. Năm đó hắn là vì tư chất, mãi vẫn không bước vào được cửa tu hành, canh cánh mãi trong lòng..."

"Hiện giờ thời thế đổi thay, cái gì mà nội môn, ngoại môn sớm đã thành lời nói đùa. Cứ để Y Hành quay về đi."

Trần sư huynh, cũng chính là Thái Diễn tông Trần Thiên Hải mà Lý Phàm từng gặp mặt một lần, ngữ khí nhàn nhạt nói.

"Đa tạ sư huynh." Y Thuật hành lễ vô cùng trịnh trọng.

Sau đó thân hình hóa hư vô, biến thành tinh quang màu xanh lam, tan biến bặt tăm.

Lúc này Trần Thiên Hải mới nhìn về phía Tôn Nhị Lang.

Một lời thốt ra như phá thạch: "Theo quỹ đạo vốn có, ngươi, Tôn Nhị Lang, sau nhiều lần rời núi cần tiên nhưng không có kết quả, đã triệt để buông bỏ, lấy vợ sinh con. Sau bảy năm, vì bất mãn yêu câu quá quắt của tri phủ mới đến mà phẫn nộ giết người. Sau đó cùng với bằng hữu là Vương Huyền Bá chiến núi làm vuong, gây họa cho dân."
Bình Luận (0)
Comment