Chương 1782: Thủ tịch Hộ Pháp đường (2)
Chương 1782: Thủ tịch Hộ Pháp đường (2)Chương 1782: Thủ tịch Hộ Pháp đường (2)
Lý Phàm không để ý đến lời trêu chọc của hai người, trước tiên dựa theo quy định, ghi chép báo cáo tình huống điều động đặc biệt Diễn Pháp Giác lần này.
Sau đó lạnh nhạt nói: "Thủ tịch Hộ Pháp đường còn ngồi tù hơn hơn phần công tác này của chúng ta. Ta không có hứng thú."
"Trong nhà còn có kiều thê đang chờ ta trở về đây."
Nửa thật nửa giả khiến hai người trấn thủ cười to.
Sự kiện này chỉ là một việc xen giữa nhỏ trải qua trong quá trình trấn thủ Diễn Pháp Giác. Rất nhanh, mấy người đã ném việc này ra sau đầu.
Đương nhiên, ngoại trừ Lý Phàm.
Bởi vì...
Trong mười sáu người vừa rồi, bất ngờ có một người là cây đỉnh Thánh triều Đại Khải cắm vào Vạn Tiên Minh.
Tên là Dương Phi.
Lý Phàm biết hắn, hắn lại không biết Lý Phàm.
Nhưng không ảnh hưởng đến cảnh giác trong lòng Lý Phàm.
Tiên Minh xưa nay không làm chuyện không có ý nghĩa, mười sáu người này vừa nhận chức Vạn Tiên Minh đã đạt được ưu đãi như thế, rất khó không khiến cho Lý Phàm nghi ngờ, phía sau này có âm mưu gì đó ở bên trong.
"Sẽ không lại giống như 'Tiên tuyển giả trước kia, là tế phẩm dùng để đánh thức lực lượng trong tượng đá Truyền Pháp thiên tôn để lại ở các nơi chứ? Cũng không đúng, nếu như là tế phẩm, nhất định phải chết. Căn bản không cần thiết lãng phí lực tính toán của Diễn Pháp Giác..."
Lý Phàm nhạy bén nhận ra được dị dạng phía sau này.
Mà ở mật thất dưới lòng đất Tôn gia, phân thần của hắn cuối cùng cũng đã chờ được thích hợp thời cơ.
Tôn Lộ Viễn lại lần nữa đi tới mật thất, hai mắt đỏ bừng.
Mặt lộ vẻ giãy giụa, cuối cùng vẫn lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính.
Sau đó dùng tinh huyết của bản thân, vừa tẩm bổ Tôn Lộ Dao bên trong Vô Lượng Kính vừa giải thích: "Áp lực phía trên đè xuống thực sự quá lớn, tha thứ ca ca nhé."
"Vốn cho rằng ta có thể làm được thề chết không theo. Nhưng nhìn từng khuôn mặt Tôn gia..."
Tôn Lộ Dao biến ảo thành một hắc ảnh, hiện thân, dựa theo chỉ thị của phân thần Lý Phàm, an ủi: "Ca, ta hiểu. Không sao hết, giao cho ta là được."
Tôn Lộ Viễn nghe vậy khẽ run, nắm đấm siết chặt, móng tay đều muốn đâm sâu vào trong thịt.
Lúc này, trong đầu hắn không kiềm được lại hiện lên tin tức của 'Thánh triều Đại Khải' tìm kiếm được lúc trước.
"Có lẽ có thể thử tiếp xúc với bọn họ."
"Làm chó cả đời cũng có nguy hiểm bị mất đầu bất cứ lúc nào. Có lẽ Đại Khải gì đó này thật sự có thể cho ta chút bất ngờ thì sao?" Vô Lượng Kính giả vờ tìm kiếm tin tức có liên quan tới phân thân Thiên Huyền Kính trong Thiên Huyền Kính.
Thực ra là đang thăm dò nguyên nhân mười sáu tu sĩ sao lại được ưu đãi như thế.
Hiển nhiên là tuyệt mật của Vạn Tiên Minh.
Giấu giếm rất sâu, cho dù đã sửa chữa phục hồi một phần đại trận 'Hồng Mông Kiến Phương), Vô Lượng Kính cũng †ìm kiếm đặc biệt khó khăn.
Còn phải cẩn thận đề phòng bị Thiên Huyền Kính phát hiện, trong lúc không ngừng tìm kiếm, Vô Lượng Kính dần vận chuyển có phần vượt phụ tải.
Thân kính bắt đầu lay động kịch liệt, trên mặt kính còn có vết nứt mờ xuất hiện.
Tôn Lộ Viễn nhìn mà hai mắt đỏ ngầu, ba lần bảy lượt muốn thu hồi Thiên Huyền Tiểu Kính.
Nhưng niềm tin kiên định Tôn Lộ Dao truyền tới lại mỗi lần làm hắn ngừng lại.
"Ca, ta còn có thể kiên trì thêm tí nữa."
"Ta đã tìm được manh mối rồi, không thể phí công nhọc sức!"
"Ca, ta làm được!"
Nghe âm thanh đau đớn gần như khó có thể ức chế của Tôn Lộ Dao, ý nghĩ trong lòng Tôn Lộ Viễn vừa rồi dân trở nên kiên quyết.
Thời gian như trôi qua dài đằng đãng dị thường, Tôn Lộ Viễn lòng như đao cắt, như ngồi trên chông.
Ngoài lo lắng đệ đệ không kiên trì nổi, hình thức đều diệt ra. Còn có lo lắng hắn bị Thiên Huyền Kính phát hiện.
Cuối cùng, Vô Lượng Kính chủ động tách ra hắc quang thôn phệ.
Tiểu kính kỳ dị vậy mà không thể duy trì trạng thái lơ lửng được nữa, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Tôn Lộ Viễn vội vàng lấy ra tỉnh huyết dự bị rót vào.
Một hồi lâu, Vô Lượng Kính mới run rẩy khôi phục đôi phần.
"Thế nào..." Tôn Lộ Viễn thậm chí có phần không dám dò hỏi.
"Ca, may mắn không nhục mệnh."
May mà đệ đệ không làm hắn thất vọng, trong nháy mắt nghe thấy bốn chữ này, Tôn Lộ Viễn như trút được gánh nặng.
Mà lúc xem xét tin tức tuyệt mật đệ đệ thăm dò được, vẻ mặt hắn càng không ngừng biến ảo.
"Nghi ngờ của Phục là đúng, quả nhiên Thương đã bị khống chế ngược lại"
"Uy đều..."
"Dường như nội bộ chưởng kính nhân còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng." Hắc ảnh Tôn Lộ Dao hữu khí vô lực nói: "Ca, Tôn gia chúng ta vẫn còn quá yếu ớt, không cẩn thận là sẽ bị phá †an thành từng mảnh."
"Yên tâm. Kế tiếp giao lại cho ta." Tôn Lộ Viễn trầm giọng nói.
"Phải rồi, ca. Lần này có thể giữ lại Thiên Huyền Tiểu Kính không?" Lúc hắn đang định rời đi lại chợt nghe Tôn Lộ Dao nói như thế.
Tôn Lộ Viễn không nhịn được hơi do dự. "Yên tâm, ca. Ta không có mất khống chế, thậm chí qua mấy lần thăm dò cực hạn gần đây, chẳng biết vì sao khống chế của ta đối với Vô Lượng Kính còn sâu hơn phần nào. Ta nghĩ lúc có dư sức lại thử thêm vài lần. Về sau càng thêm thuận buồm xuôi gió..."
Cuối cùng, Tôn Lộ Viễn bị câu nói thành khẩn của đệ đệ thuyết phục.
Mà trạng thái của đối phương cũng đúng là tốt hơn lúc mất khống chế khi kết thúc thăm dò trước đó rất nhiều.