Vì nơi này có thể biến từ biển thành núi, như vậy có khả năng nào vùng biển này đã từng không phải là biển không?
Theo lý thuyết mà nói thì hắn rất dễ dàng có nghi vấn như vậy.
Nhưng mà trong suy nghĩ hỗn loạn của hắn, khiến hắn vô ý xem nhẹ chuyện này.
Thậm chí chủ động đi tìm nguyên nhân khác hình thành di tích dưới đáy biển, ví dụ như xem nó là do nạn bão hủy diệt hòn đảo tạo thành.
Bây giờ suy nghĩ lại thì đáy biển nhiều di tích như vậy, hoàn toàn không giống dáng vẻ hòn đảo sau khi bị đắm chìm.
“Loại thủ đoạn nhiễu loạn lòng người này lại khá giống với tiên tôn Trường Sinh. Nhưng so sánh thì lại yếu hơn một chút. Một khi tỉnh ngộ lại thì sẽ không ảnh hưởng đến nhận thức.”
“Phía trên hợp đạo, phía dưới trường sinh…”
Trong chốc lát, trong đầu Lý Phàm lóe ra mấy suy nghĩ.
Mà Triệu Nhị Bảo vẫn nhẹ nhàng nói.
“Những cổ vật ta sưu tầm này đều thuộc về một nền văn minh khác biệt khác.”
“Giống như rơi từ trên trời xuống, đột nhiên xuất hiện vậy.”
“Giống như…”
Lý Phàm đột nhiên lên tiếng: “Giống như biển Tùng Vân này?”
Triệu Nhị Bảo bỗng vỗ tay một cái, hưng phấn nói: “Không sai!”
“Lúc trước ta mang theo nghi ngờ đi khắp đáy biển Tùng Vân, khai quật khắp nơi. Sau khi hành trình nghiên cứu vùng biển đứt đoạn thì ta có phát hiện bất ngờ. Phải biết rằng núi sông dễ thay đổi là bình thường. Nói không chừng có ngày nào đó, biển Tùng Vân mênh mông này lại biến thành lục địa lần nữa.”
“Nhưng trong quá trình biến đổi này, bình thường cần mấy năm thậm chí là mười mấy năm.”
“Nhưng mà!”
Triệu Nhị Bảo kéo cao âm thanh, nói lặp lại: “Nhưng mà!”
“Lúc trước nơi này từ lục địa biến thành đại dương, cũng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt mà thôi!”
Triệu Nhị Bảo càng nói càng kích động, hắn đến giữa chỗ có mô hình hơi co lại ở biển Tùng Vân kia, chỉ một ngón tay ra, nước biển trong mô hình tụ lại thành đoàn bay đến trong lòng bàn tay Triệu Nhị Bảo.
Mô hình cũng lõm sâu đến chậm rãi trở về hình dáng ban đầu.
“Giống như vậy!”
Trong tay hắn là nước biển, sau đó bỗng nhiên vỗ xuống.
Bùm!
Sau khi đánh ra, đại địa hãm sâu, nước biển theo ngón tay chảy ra ào ào, lập tức rót đầy vùng đất trũng.
Đất trống biến thành biển, quả thật chỉ trong một bàn tay!
Lý Phàm không khỏi nhớ đến địa hình xung quanh bản đồ biển Tùng Vân đã từng xem trước đó.
Hóa ra không phải ‘dường như’ mà là ‘chính xác’ bị người ta đập ra một lỗ hổng trên lục địa!
“Một chưởng này, một chưởng này…”
Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đầu váng mắt hoa, không kiềm chế được.
Triệu Nhị Bảo cũng buông tay xuống, ngạc nhiên nhìn mô hình biển Tùng Vân mới hình thành, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi im lặng một lúc, bây giờ hắn mới chậm rãi cất giọng nói: “Những cổ vật ta sưu tầm hẳn là bị nước biển chảy xiết cuốn lấy, chảy đến nơi này.”
Lý Phàm chợt nghĩ đến hai bộ xương ở chỗ Ân thượng nhân.
“Không phải cùng một loại người, hóa ra là như vậy.”
Nhưng các đại năng trên Hợp Đạo có thể làm thay đổi tư duy của mọi người, che giấu dấu vết của mình.
Nhưng giữa thiên địa luôn có đủ loại kỳ tài, có thể thông qua đủ loại dấu vết để lại, phát hiện ra những chuyện từng xảy ra giữa thiên địa.
Linh giác càng tỏ ra bình thản, xem ra Triệu Nhị Bảo không nói sai.
Lý Phàm im lặng một lát, rồi lại hỏi: “Như lời ngươi nói thì những thứ bám lên cổ vật này chẳng lẽ liên quan đến một chưởng kia sao?”
Triệu Nhị Bảo hơi do dự, cuối cùng vẫn thành thật khai báo: “Một chưởng hình thành biển Tùng Vân lúc trước có uy lực rất mạnh, gần như là ‘đạo’.”
“Những đồ vật bị mang theo không thể tránh khỏi nhiễm lên đạo vận kia.”
“Chôn sâu dưới đáy biển, cho dù đi qua mấy ngàn năm thì đạo vận này vẫn còn sót lại trên đó.”
“Nhưng chỉ có một kiện là đạo vận yếu ớt không thể phát hiện ra. Có điều số lượng sưu tầm càng nhiều thì những đạo vận lưu lại cộng hưởng lẫn nhau, cũng trở nên rõ ràng.”
“Nếu đạt tới một cấp độ nào đó, nói không chừng có thể xuất hiện đạo vận hoàn chỉnh lần nữa.”
“Xem phong thái của một chưởng kia.”
Nghe vậy, linh giác nhắc nhở trong lòng Lý Phàm chậm rãi tan biến.
“Hóa ra đây mới là cơ duyên của ta.”
“Một chưởng lấp biển…”
Triệu Nhị Bảo thấy Lý Phàm mãi không phản ứng lại thì cẩn thận từng li từng tí nói tiếp: “Trước đó sở dĩ vãn bối không cần nhẫn trữ vật để di chuyển những thứ cổ vật này cũng bởi vì đạo vận còn sót lại trên đó rất yếu ớt.”
“Nếu bỏ vào rồi lại lấy ra thì sẽ làm hỏng đạo vận lưu lại phía trên. Cho nên chỉ có thể tự ra tay.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, công nhận cách nói này.
“Đi thôi, dẫn ta đi gặp đạo vận của một chưởng lấp biển này!”
Triệu Nhị Bảo không dám từ chối, hắn đưa theo Lý Phàm dọc theo cầu thang nham trụ đi xuống, đi đến một gian phòng chứa đồ lớn nhất trong đó.
Bên trong trưng bày đủ mấy trăm loại cổ vật đủ loại kiểu dáng.
Có bình sứ, bát sứ, có tiểu đỉnh đồng thau, thậm chí nồi sắt, xẻng bình thường.
Lý Phàm nhắm mắt cảm ngộ.
Trong căn phòng để đồ này đúng là có đạo vận kỳ lạ đang chậm rãi lưu động.
Nhưng mà vẫn vô cùng nhỏ yếu, khó có thể ngộ ra thần thông gì từ đó.
“Còn thiếu bao nhiêu mới có thể khiến đạo vận này lớn mạnh đến mức cảm ngộ được?” Lý Phàm hỏi.
Triệu Nhị Bảo hơi bối rối: “Cái này cũng khó nói. Ít nhất thì phải gấp mấy lần so với những gì ta đã sưu tập.”
“Những cổ vật này tản mát ở khắp nơi trong đáy biển, dựa vào sức mình, sưu tập chúng rất khó khăn. Nhưng mà…” Hắn dừng lại một chút, nhìn Lý Phàm và nói: “Nếu có tiểu cô nương của Thông Linh Bảo Thể giúp đỡ thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.”
Lý Phàm mỉm cười khó hiểu.
“Vậy các ngươi phải nắm chắc, thời gian còn lại của các ngươi cũng không hiểu.”
Hắn chỉ một ngón tay vào ấn đường của Triệu Nhị Bảo.
“Từ nay về sau, ngươi hãy làm việc cho ta.”