Triệu Nhị Bảo chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh, một cảm giác lạnh lẽo trơn trượt như có vật sống tiến vào đầu hắn, sau đó ẩn nấp trong cơ thể, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay sau đó thấy lạnh cả tim, lại nghe đối phương nói: “Yên tâm, chỉ là một luồng hàn khí thôi. Qua mấy ngày nữa sẽ tự động tan biến, không cần phải lo lắng.”
Triệu Nhị Bảo khóc không ra nước mắt, lời này lừa được quỷ thôi, tất nhiên đó là cấm chế đáng sợ!
Nhớ đến những gì gặp phải trong huyễn cảnh, hắn lại sợ run người, vội vàng tỏ thái độ: “Tiền bối yên tâm đi, từ nay về sau, ngươi nói cái gì ta sẽ làm cái đó! Tuyệt đối không trái lời!”
Lý Phàm cười không đáp lời.
Hắn không nói dối, thứ đưa vào cơ thể Triệu Nhị Bảo vừa rồi đúng là một luồng hàn khí do huyễn linh Lam Viêm tạo ra.
Không có tác dụng cụ thể gì, chỉ là dùng để dọa người.
Lời nói đe dọa của người khác có khi còn kém xa lòng nghi thần nghi quỷ của bản thân.
Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào việc Triệu Nhị Bảo bị hù dọa, vẫn cần phải dùng thủ đoạn khống chế ngược lại.
Sát Cơ Vô Tướng đã bí mật khóa chặt nên không sợ hắn chạy mất.
Đánh cho một cái gậy thì cũng cần phải cho cà rốt.
Lý Phàm nói với Triệu Nhị Bảo: “Ta không cần ngươi làm chuyện gì khác, vẫn giống như trước đó, sưu tập những cổ vật của văn minh không biết kia là được. Cứ cách một khoảng thời gian, ta sẽ đến hỏi thăm sự tiến bộ của ngươi. Chờ sau khi ngưng tụ đạo vận thành công, ngươi cũng có thể cảm ngộ theo.” Nói xong, Lý Phàm đưa cho hắn một linh phù truyền tin.
Triệu Nhị Bảo nghe vậy thì vui mừng, vội vàng nhận lấy linh phù, lần nữa bày tỏ lòng trung thành của mình.
“Đi thôi, đi gặp tiểu cô nương Thông Linh Bảo Thể kia.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Mất hơn một ngày, hai người mới trở về đảo Dạ Lan.
Lúc này đã là ban đêm, trong Thiên Bảo lâu, tỷ muội hai người đang ở trong phòng trò chuyện.
Lý Phàm dẫn theo Triệu Nhị Bảo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt các nàng.
Sát ý hơi lộ ra một tí, khóa chặt các nàng lại.
Hắn hờ hững nói: “Hai người các ngươi có đồng ý làm việc cho ta không?”
Người bỗng nhiên xuất hiện này dọa cho hai tỷ muội giật mình, đang muốn mở miệng hét lên thì lại phát hiện không thể phát ra âm thanh nào.
Họ ngay lập tức hiểu ra thân phận của hai bóng người trước mặt.
Là tiên sư trong truyền thuyết.
Tỷ tỷ Ân Nguyệt Đình lập tức trắng mặt, nhưng nàng biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đang muốn trả lời thì lại cảm giác muội muội bên cạnh lặng lẽ đá chân mình, trong lòng lập tức thả lỏng, nói: “Bẩm tiên sư, bọn ta nguyện ý phục vụ hai vị tiên sư.”
Lý Phàm thầm lắc đầu, biết tiểu cô nương đã hiểu lầm.
Sau đó ra hiệu Triệu Nhị Bảo giải thích với nàng.
Triệu Nhị Bảo bày ra uy phong của tiên sư, kể lại đầu đuôi sự việc.
“Ngươi cần phát động sức mạnh của Vạn Bảo các, cố gắng sưu tập cổ vật cho ta.”
Ân Nguyệt Đình thấy thể chất đặc biệt của mình đã bại lộ thì mím môi, cung kính đáp vâng.
Ngược lại Ân Vũ Trân cúi thấp đầu, thỉnh thoảng tò mò đánh giá Lý Phàm, dáng vẻ không hề sợ hãi.
Chỉ tiếc Lý Phàm đã giấu đi thân hình, nàng không nhìn được rõ lắm.
Lý Phàm nhìn ba người với sắc mặt khác nhau ở đây, sau đó căn dặn.
Hắn nói với Triệu Nhị Bảo: “Đảo Dạ Lan không có tu sĩ đóng quân, ngươi ở chỗ này giúp Thiên Bảo lâu mở rộng, nâng cao hiệu suất sưu tầm.”
“Đương nhiên làm việc phải cẩn thận, đừng gây chú ý cho các tu sĩ khác.”
“Nếu thật sự không may gặp phải tu sĩ không đánh lại được thì bảo mạng quan trọng hơn. Để về sau ta tự đến xử lý.”
Triệu Nhị Bảo nghiêm túc nói: “Vẫn là tiền bối suy nghĩ chu đáo.”
Lý Phàm còn nói thêm: “Tuy hai tiểu cô nương này là người phàm nhưng ngươi không thể lừa gạt các nàng được. Sưu tập cổ vật là một chuyện, còn cần các nàng tận tâm tận lực.”
“Không dám, không dám.” Triệu Nhị Bảo liên tục đáp lại.
Ân Nguyệt Đinh vui mừng, vội vàng kéo muội muội quỳ xuống lạy, thể hiện bản thân sẽ dốc hết sức lực.
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó yên lặng rời đi, quay về đảo Vạn Tiên.
Sưu tầm đạo vận là một chuyện, đối với Lý Phàm đó cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi trong quá trình tu hành mà thôi.
Tiện tay sắp xếp, xem kết quả cuối cùng như nào.
Điều Lý Phàm để ý hơn là, hai lần linh giác trong cõi u minh đều chỉ dẫn cho hắn cuối cùng nhận ra những đại năng phía trên Hợp Đạo.
Là trùng hợp, hay là một sự tồn tại tất nhiên nào đó?
Nếu trùng hợp thì không sao.
Nhưng nếu không phải thì ẩn ý ở trong đó không khỏi khiến người ta suy nghĩ hoảng sợ.
“Các tiên tôn Trường Sinh nghĩ mọi cách che giấu hành tung tàng hình, nhưng trong u minh thiên địa lại trăm phương ngàn kế chỉ về hướng bọn họ.”
“Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.”
“Có điều, cơ duyên lại là thật…”
Lý Phàm không cho rằng đối mặt với các tiên tôn Trường Sinh nghịch thiên địa chi lý, vùng thiên địa này đến một chút sức phản kháng cũng không có.
Trước khi gà bị giết còn sẽ kêu hai tiếng, huống chi là đại đạo thiên địa.
“Chỉ là chưa chắc mỗi tu sĩ đều sẽ nhận được chỉ dẫn như vậy.”
“Ở trong đó có lẽ còn giấu bí ẩn gì đó mà ta không biết.”
…
Sau khi trở lại đảo Vạn Tiên, Lý Phàm bắt đầu nghiên cứu ngọc giản trận pháp.
Công việc sưu tập cổ vật đạo vận tiến hành đâu vào đấy dưới sự hợp lực của Triệu Nhị Bảo và Ân Nguyệt Đình.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thoáng cái đã đến năm định neo thứ 19.
Trong khoảng thời gian này, ngược lại biển Tùng Vân không xảy ra chuyện lớn nào.
Chỉ có một việc lạ khiến không ít tu sĩ chú ý, trở thành câu chuyện phiếm của mọi người.
Nhân vật chính của chuyện này chính là Trương Hạo Ba.
Lúc Lý Phàm xuất quan nghỉ ngơi thì biết chuyện xảy ra qua một đám tu sĩ đang bàn tán.
“Hiện giờ Trương Hạo Ba này thật là khó lường, nơi nào có nạn bão thì đi đến nơi đó. Dưới kiếm quang tung hoành, những nạn bão kia còn chưa thành hình đã bị hắn đánh tan.”