Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 181 - Chương 181. Người Chăn Gió Hạo Ba (2)

Chương 181. Người chăn gió Hạo Ba (2) Chương 181. Người chăn gió Hạo Ba (2)

“Đúng vậy, nghe nói hiện giờ các người phàm chịu đủ nỗi khổ từ nạn bão ở biển Tùng Vân bắt đầu lập bài vị, thắp hương cho hắn rồi.”

“Trương Hạo Ba? Ta có ấn tượng với người này, hình như trước kia hắn dùng mười mấy con khôi lỗi thử kiếm trong động phủ phải không?”

“Ngươi nói vậy thì ta nhớ ra rồi. Nhưng khi đó hắn mới chỉ là Luyện Khí kỳ, sao mới trôi qua mấy năm mà đã trở nên lợi hại như vậy rồi?”

“Không sai, bây giờ hắn đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Kiếm pháp Trảm Phong kia cũng có uy thế đáng sợ, tu sĩ tầm thường dưới tay hắn chỉ sợ không đánh được mấy hiệp.”

“Ta chỉ bế quan mà thôi, vậy mà hắn đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi? Dựa vào cái gì chứ?”

“Thiên tài đó, khó có thể dùng lẽ thường suy đoán được. Ta thấy hiện giờ hắn đang dùng nạn bão để thử kiếm.”

“Tin tức của các ngươi cũ rồi, theo tin tức mới nhất thì hiện giờ hắn đã không còn Trảm Phong nữa.”

“Ồ? Hiện giờ hắn đang làm gì?”

“Nói ra có lẽ các ngươi sẽ không tin, hiện giờ hắn đang ở chăn gió!”

“Chăn gió? Có ý gì?”

Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu.

“Haha, chắc các ngươi biết chăn thả chứ?”

“Không… không thể nào?”

Các tu sĩ thất thanh thét lên.

“Chăn gió?” Ánh mắt Lý Phàm hơi lóe lên.

“Trương Hạo Ba, hắn muốn làm gì?”

Thuật Thiên Thị Đại Thính phát động, thị giác lập tức thay đổi.

Trong vùng biển trống trải, cuồng phong gào thét, gây ra những đợt sóng lớn ngập trời.

Mây đen kéo xuống thấp, kèm theo gió mạnh mưa rào.

Đây là một cơn bão tầm trung.

Dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm rõ ràng nhìn thấy bão tố nơi này đang đang chậm rãi chuyển động về một phương hướng nào đó.

Mà Trương Hạo Ba lại không nhanh không chậm đi theo sau bão tố.

Thỉnh thoảng chém ra từng vệt sáng xanh lam giống như người làm vườn vất vả cần cù, cắt tỉa hướng gió bão đi tới.

Tuy năng lượng ẩn chứa trong cơn gió lốc này vượt xa tu sĩ Trúc Cơ như Trương Hạo Ba, nhưng hắn lại giống như hài đồng chăn thả, khống chế bão tố, khiến nó di chuyển theo hướng mình muốn.

Lý Phàm mơ hồ nhận thấy được, ở phương xa có một cơn bão khác đang kéo tới.

“Thú vị đấy.” Lý Phàm kiên nhẫn quan sát.

Cứ như vậy, hơn mười ngày sau, hai cơn bão táp khổng lồ do Trương Hạo Ba điều khiển va chạm với nhau.

Trong phút chốc, trong mắt của hắn phóng ra một tia sáng xanh lục, một trăm linh tám thanh Định Hải kiếm tạo thành thanh kiếm khổng lồ màu xanh lam lần nữa xuất thế, vắt ngang cùng bầu trời ở giữa hải dương.

So với những gì Lý Phàm từng thấy trước đó, ánh sáng xanh lam trên thanh kiếm khổng lồ này càng đậm hơn.

Ánh sáng xanh lam nở rộ, như chiếc kéo bay múa bắt đầu nhanh chóng cắt tỉa hai cơn bão táp va vào nhau.

Dần dần, hai cơn bão táp giao hòa lẫn nhau trong lúc va chạm.

Cuối cùng, hợp hai làm một.

Một cơn bão hoàn toàn mới đã ra đời.

Cơn bão mới này tuy bởi vì mất đi một phần năng lương nên uy thế nhỏ hơn một chút so với hai cơn bão trước.

Nhưng lại mạnh hơn từng cái trong số đó.

Trương Hạo Ba nhìn cơn bão mới sinh ra giống như tác phẩm nghệ thuật ở trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Nhìn về phương xa, chọn ra một phương hướng, tiếp tục lên đường xua đuổi bão tố.

...

Lý Phàm nhận ra rằng bằng cách dung hợp hai cơn bão táp này, tu vi Trương Hạo Ba cũng được tăng lên một chút.

Hắn đang chăn gió, cũng nhờ vậy mà tu luyện.

“Xem ra hắn muốn làm một đợt lớn.” Lý Phàm mơ hồ đoán được suy nghĩ của Trương Hạo Ba.

Hiện giờ, kỳ hạn Xích Viêm đốt biển càng ngày càng đến gần.

Mà Trương Hạo Ba vẫn còn đang trong thời kỳ xây dựng nền móng.

Không có công pháp của Kim Đan kỳ thì không thể thăng cấp.

Thấp cổ bé họng, không có quan hệ, muốn nhìn thấy cao tầng của đảo Vạn Tiên cao tầng, nhắc nhở chuyện Xích Viêm xuất hiện cũng là vô cùng khó khăn.

Phải làm sao đây?

Vậy cũng chỉ có thể tạo ra một màn lớn để thu hút đủ sự chú ý.

Lý Phàm không khỏi chờ mong diễn biến tiếp theo.

Tuy nhiên cường độ bão hiện tại của Trương Hạo Ba muốn thu hút sự chú ý của tu sĩ Hóa Thần thì hiển nhiên còn chưa đủ.

Còn phải chuẩn bị một thời gian nữa.

Lý Phàm tạm thời thu hồi lực chú ý.

“Kỳ hạn mười năm đã đến, là thời điểm lại tới Ly giới một chuyến.”

Hắn chuẩn bị một phen rồi lập tức lên đường.

Khi lại đến phế tích ở lối vào Ly giới, Lý Phàm không gấp gáp đi vào giếng cổ, mà cẩn thận quan sát phế tích này.

Tảng đá khổng lồ rõ ràng có dấu vết mài nhân tạo, ngổn ngang nằm dưới đáy biển.

Mơ hồ có thể nhìn ra nơi này vốn là một tòa kiến trúc giống như điện thờ.

Ngoại trừ những phần lộ ra bên ngoài, còn có không ít di tích kiến trúc bị bùn dưới đáy biển bao phủ.

Toàn bộ di tích trải dài vài dặm, giống như nơi này ban đầu là một thành trấn nhỏ.

“Văn minh nguyên bản sao...” Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

Sau đó hắn dựng lên thuyền Thái Diễn, phá tan đại trận Tiên Tuyệt, tiến vào trong Ly giới.

Lý Phàm nhìn chăm chú vào ngọn núi lửa ở giữa Ly giới từ phía xa.

So với mười năm trước, ngọn núi lửa này dường như lại hoạt động mạnh hơn vài phần.

Lý Phàm phi thân vào trong đó, điều tra một phen.

Nhìn qua núi lửa đơn thuần chỉ là do địa chất chuyển động hình thành, cũng không có dấu vết của sức mạnh siêu phàm.

Nhưng mà, trong lòng Lý Phàm luôn mơ hồ có một cảm giác.

Dường như có điều gì đó ẩn giấu đằng sau sự hình thành của ngọn núi lửa này.

Chỉ có điều, với thực lực hiện tại của hắn thì vẫn chưa thể điều tra ra.

Cũng không rối rắm với chuyện này, Lý Phàm ghi nhớ trong lòng, sau đó bay về phía kinh thành.

Ẩn giấu thân hình, không kinh động tới Vọng Tiên quan trên bốn tòa tháp canh kinh thành.

Lý Phàm cảm nhận được sức mạnh của huyễn linh Lam Viêm lúc trước còn lưu lại trong cơ thể Tô tiểu muội nên lặng lẽ tới gần.

Trên sân diễn võ được bày biện mấy chục dị thú được chế tạo từ thép tốt.

Một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng di chuyển giữa những dị thú này.

Tốc độ cực nhanh, lưu lại từng ảo ảnh ở trong không khí.

Bình Luận (0)
Comment