Tay không tấc sắt không ngừng đánh vào những dị thú tinh cương này, phát ra những tiếng vang “bốp bốp bốp” thật lớn.
Bên cạnh sân diễn võ, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng dừng chân quan sát.
Trên mặt Tô Trường Ngọc lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Hằng thì thở ngắn than dài, vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn nhỏ giọng nói với Tô Trường Ngọc: “Trường Ngọc, sao ngươi còn cười được? Ngươi không phát hiện tiểu muội càng ngày càng đáng sợ hay sao?”
Tiêu Hằng chỉ vào ấn ký bị đánh ra trên dị thú tinh cương, hít vào một hơi khí lạnh: “Ngươi xem khí lực của nàng kìa, nếu không cẩn thận vỗ lên người ta một cái, nói không chừng ta sẽ bị vỗ chết tươi luôn!”
“Ta thấy mấy con thú tinh cương này cũng chống đỡ không nổi mấy ngày!”
Tô Trường Ngọc nghe vậy, ban đầu nhíu mày sau đó lại giãn ra, nói: “Ta và ngươi đều biết thể chất đặc biệt của tiểu muội. Trời sinh thần lực, tính tình nóng nảy. Mấy năm trước còn tốt, có thủ đoạn tiên sư để lại, tiểu muội miễn cưỡng còn có thể khống chế được cảm xúc của mình.”
“Nhưng bây giờ thủ đoạn của tiên sư dần mất đi hiệu lực, năng lực khống chế của tiểu muội cũng càng ngày càng kém.”
“Nếu không phải mỗi ngày đều trút ra như vậy, chỉ sợ không biết đã lỡ tay đánh chết bao nhiêu người.”
“Nhưng mà, tiểu muội dù sao cũng là tiểu muội. Tuy có đôi chút thờ ơ với người trong nhà, nhưng đối xử với ngươi vẫn khá tốt. Không biết ngươi đang sợ cái gì.”
Tiêu Hằng nhất thời nóng nảy: “Ngươi gọi đây là khá tốt? Ngươi cũng không phải không biết...”
Hắn còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng nói như sấm sét vang lên ở trung tâm sân diễn võ: “Tiêu Hằng, lại đang nói xấu ta cái gì đó!”
Lời còn chưa dứt, thân hình lóe lên, trong nháy mắt Tô tiểu muội đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hằng.
Mang theo một cơn gió thổi bay tóc Tiêu Hằng.
Mí mắt của hắn nhảy dựng, vội vàng kêu lên: “Tiểu cô nãi nãi, ta nào dám nói xấu ngươi, ta không phải đang khen ngươi khí lực lớn sao!”
Tô tiểu muội nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Hằng một cái, hừ một tiếng, không truy cứu nữa.
“Ca!” Nàng nhìn Tô Trường Ngọc ở bên cạnh, trên mặt hiện lên nụ cười.
Tô Trường Ngọc thương yêu nhìn Tô tiểu muội, lấy khăn tay từ trong ngực ra để lau mồ hôi trên trán nàng.
“Xem ra cuộc sống của các ngươi cũng không tệ lắm.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh ba người.
Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện này, Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng đều biến sắc, lập tức nghĩ tới cái gì, trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Đang muốn nói chuyện thì lại nghe Tô tiểu muội quát lớn một tiếng: “Kẻ nào, lại dám ở giả thần giả quỷ trước mặt ta!”
Nàng vừa nói vừa vung nắm đấm đánh úp về phía Lý Phàm.
“Tiểu muội, dừng tay!” Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Lời còn chưa dứt thì nhìn thấy Tô tiểu muội ngay cả tinh cương cũng có thể đánh hỏng, giờ phút này lại giống như bị một tấm lưới vô hình trói buộc.
Bị khóa trong không khí, không thể cử động.
“Tiểu muội tuổi nhỏ, mong tiên sư tha cho nàng một mạng!” Tô Trường Ngọc phản ứng rất nhanh, vội vàng dập đầu nhận sai với Lý Phàm.
Tiêu Hằng cũng lập tức tỉnh ngộ: “Xin tiên sư tha cho tiểu muội một mạng.”
Lý Phàm cũng không trả lời, chỉ hứng thú nhìn Tô tiểu muội bị thần thông trói trùng bắt được.
Bị kẻ địch khống chế, không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô tiểu muội bị nghẹn đến đỏ bừng.
Sau đó, một luồng sức mạnh từ trong cơ thể nàng trào ra. Lý Phàm cảm nhận được trong khoảnh khắc này, sức mạnh của Tô tiểu muội đã tăng hơn gấp đôi.
“Thần thông thiên phú sao?” Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, nhưng không thả cấm chế.
Hắn muốn nhìn xem cực hạn của Tô tiểu muội là ở đâu.
Cảm nhận được tầm mắt của đối phương đảo qua đảo lại ở trên người mình, nhưng mình lại không thể phản kháng.
Tô tiểu muội từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu cảm giác nhục nhã này, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt.
Một vệt đỏ thẫm từ trong mắt nàng sinh ra, giống như ngọn lửa thiêu đốt, sáng quắc nhảy lên.
Thân thể của nàng trở nên nóng bỏng, nhân tiện khiến cả nhiệt độ không khí quanh thân cũng theo đó tăng lên.
Sức mạnh của Tô tiểu muội lại tăng gấp đôi.
Chỉ có điều, vẫn vô dụng!
Phẫn nộ vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.
Trong đôi mắt đỏ thẫm dần dần lan đến toàn thân, nhuộm mái tóc đen thành một màu đỏ yêu dị.
Một vệt khói trắng mơ hồ bốc ra từ các bộ phận trên cơ thể.
Sức mạnh của Tô tiểu muội lại tăng gấp đôi!
Tiêu Hằng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nước mắt cũng sắp chảy ra, không ngừng dập đầu.
Sắc mặt Tô Trường Ngọc vẫn bình tĩnh, chỉ là vết máu trên trán hắn mới thể hiện được cảm xúc thật sự của hắn lúc này.
“Sức mạnh gấp tám lần ban đầu sao, thần thông thiên phú quả nhiên mạnh một cách vô lý.” Lý Phàm âm thầm gật đầu.
Tuy kế tiếp Lý Phàm cảm thấy sức mạnh của Tô tiểu muội còn có thể tiếp tục bành trướng, nhưng như vậy sẽ tạo thành tổn thương tiềm ẩn cho thân thể nàng.
Lý Phàm chỉ đang thăm dò mà thôi, cũng không cần phải làm đến mức độ như thế.
Vì thế, huyễn linh Lam Viêm hiện ra trong thức hải, Lý Phàm vươn tay phải ra sờ lên đỉnh đầu Tô tiểu muội.
Một luồng sức mạnh băng hàn truyền vào trong đó.
Nhiệt độ cơ thể của Tô tiểu muội dần dần giảm xuống, màu đỏ trong đồng tử cũng dần dần biến mất.
Khuôn mặt dữ tợn cũng chậm rãi trở nên bình tĩnh lại.
Thần thông trói trùng mất hiệu lực, Tô tiểu muội từ không trung rơi xuống.
Trong phút chốc, nàng một lần nữa ổn định thân hình, lao về phía Lý Phàm.
Nàng ôm lấy đùi Lý Phàm, túm lấy thật chặt không chịu buông tay: “Sư phụ! Cuối cùng người cũng tới rồi!”
“Sư phụ...” Lý Phàm cười khẽ, xưng hô này vô cùng hiếm thấy ở Tu Tiên giới ngày nay.
Gần như là tuyệt chủng.
Hắn không đáp lại nàng, chỉ bế Tô tiểu muội từ trên đùi xuống, đặt ở một bên, cẩn thận đánh giá.
Có vẻ do thể chất đặc biệt, tuy Tô tiểu muội lúc này hẳn là đã hơn mười tuổi, nhưng chiều cao và hình dáng cơ thể lại chỉ bằng một đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi.