Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183. Lại Là Cố Nhân Đến

Chương 183. Lại là cố nhân đến Chương 183. Lại là cố nhân đến

Lúc này nàng trừng lớn hai mắt, cẩn thận đánh giá Lý Phàm, rất chi là đáng yêu.

Lý Phàm mỉm cười, lại chuyển tầm mắt đến Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng.

Bọn họ thấy Tô tiểu muội đã thoát khỏi nguy hiểm, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều vẫn không dám đứng dậy, khom lưng quỳ rạp xuống đất.

Mười năm trước, trước khi Lý Phàm đi, hắn từng truyền cho Tiêu Hằng ‘Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú’ cùng với phương pháp sử dụng dược vật phù hợp.

Nhưng không cố ý dặn dò không thể truyền ra ngoài.

Thấy trên người Tô Trường Ngọc vẫn tràn ngập Tiên Phàm Chướng, hắn hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý công pháp không thể khinh truyền.

Không nói cho người khác biết.

Chỉ có điều...

Chuyện gì xảy ra với tiểu tử này vậy?

Cảm nhận được tình huống trong cơ thể Tiêu Hằng, sắc mặt Lý Phàm tối sầm lại.

Tiên Phàm Chướng có chút dấu hiệu bị loại trừ, nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Giống như là không có.

Kiếp trước ngươi chỉ dùng một tháng đã tẩy được một thân chướng khí đúng không?

Bây giờ cũng sắp qua mười năm rồi!

Thật sự quá lười biếng!

Lúc này, Lý Phàm lạnh giọng nói với Tiêu Hằng: “Từ Đại Ly đi Tu Tiên giới phải mất hơn mười ngày. Nếu đến khi tới Tu Tiên giới, ngươi vẫn chưa khử xong chướng thành công, ta sẽ ném ngươi xuống biển cho cá ăn. Hiểu chưa?”

Tiêu Hằng nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Tô Trường Ngọc bất đắc dĩ liếc hắn một cái, âm thầm lắc đầu.

Tô tiểu muội vui sướng khi người gặp họa, cười hì hì nhìn Tiêu Hằng.

Vốn định cứ như vậy mang ba người lặng lẽ rời đi.

Nhưng nghĩ lại, mười năm qua đi, những vật tư mà kiếp trước Đại Ly thu thập được chắc chắn đã chuẩn bị xong.

Hà Chính Hạo bất ngờ qua đời, vẫn chưa có tiếp quản tuyến đường nhập lậu trái phép này.

Nếu hắn đã đến một chuyến, cũng không thể chạy về tay không.

Dù sao 2000 điểm độ cống hiến cũng không tính là ít.

Muỗi dù nhỏ cũng là thịt.

Trong lòng lập tức nảy ra chủ ý, điều khiển linh khí trong cơ thể, gõ chuông dưới bốn tòa tháp canh.

Trong chốc lát, tiếng chuông vang truyền khắp kinh thành gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

Lý Phàm mang theo ba người Tô tiểu muội, đi tới trước quảng trường kia, chờ hoàng đế Đại Ly đến.

Gần nửa ngày sau, quân thần Đại Ly đều đi tới trước mặt Lý Phàm.

Bọn họ nhìn ba người Tô tiểu muội phía sau Lý Phàm với vẻ mặt khác nhau.

Nhưng cũng không dám lơ là, nhao nhao quỳ rạp dưới đất.

“Cung nghênh tiên sư!”

Lý Phàm nói thẳng: “Lần giao dịch này sẽ do đích thân ta vận chuyển những người các ngươi chọn đi ra ngoài, các ngươi đã chuẩn bị xong vật tư chưa?”

Tuy hoàng đế Đại Ly do dự, nhưng thân phận của tiên sư trước mặt là thật.

Vì thế vội vàng gật đầu.

Lý Phàm đi một chuyến đến bảo khố hoàng cung, tiếp nhận vật tư rồi quay đầu phân phó: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ chờ các ngươi ở quảng trường, nếu tới muộn sẽ không chờ nữa.”

Hoàng đế Đại Ly vâng dạ, vội vàng lui xuống để thần dân đi chuẩn bị.

Sáng hôm sau, có rất nhiều người tụ tập tại quảng trường.

Phần lớn đều là những gương mặt trẻ tuổi, Lý Phàm còn quen mặt một vài người trong số đó.

Chính là nhóm người mà Lý Phàm đã gặp khi lần đầu bước vào Tu Tiên giới ở kiếp trước.

Thả thuyền Thái Diễn ra, đặt ở trên quảng trường, Lý Phàm nói với những người này: “Tu Tiên giới chưa chắc tốt đẹp như các ngươi tưởng tượng, mà lại tràn ngập hung hiểm.”

“Các ngươi đi chuyến này, nói không chừng sẽ thập tử vô sinh.”

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu các ngươi không muốn đi, có thể lựa chọn từ bỏ. Trưởng bối trong nhà, ta sẽ chăm sóc, sẽ không làm khó các ngươi.”

Lý Phàm dứt lời rồi lạnh lùng nhìn bọn họ lựa chọn như thế nào.

Những người trẻ tuổi này không ngờ lại có màn lựa chọn như vậy, hai mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.

Đúng lúc này, một giọng nói có chút bén nhọn vang lên trên quảng trường: “Xin tiên sư yên tâm, tuy tiên đạo gian nan vạn hiểm, nhưng Diệp Phi Bằng ta một lòng theo tiên, trăm đời không dời, trăm đời không hối!”

Một phen nói xong, sắc mặt Lý Phàm lộ ra vẻ cổ quái, theo giọng nói nhìn lại, trong lòng nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Thì ra người nói lời này chính là tên mập kiếp trước uy hiếp tống tiền Lý Phàm, sau đó bị hắn tiện tay giết chết.

Được giọng nói này khích lệ, không ít người giãy dụa do dự một hồi, vẫn quyết định đi Tu Tiên giới lang bạt một phen.

Nhưng vẫn có một số người lựa chọn từ bỏ.

“Lời khuyên hay chưa chắc đã tốt, các ngươi tự mình lựa chọn, sau này có chết bất ngờ cũng không nên trách ai.”

Nhìn những người trẻ tuổi lần lượt lên thuyền Thái Diễn với vẻ mặt vừa phấn khích vừa bất an, Lý Phàm im lặng nghĩ.

Trên thuyền Thái Diễn, biển Tùng Vân.

Vừa mới vào Tu Tiên giới, đám người Ly giới nhìn xung quanh boong thuyền với vẻ mặt hưng phấn.

Còn Lý Phàm thì dùng ‘Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết’ để quan sát vận mệnh của mọi người.

Phần lớn đều bị tro bụi che khuất, tối tăm không ánh sáng.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phi Bằng mập mạp, trong mắt Lý Phàm không khỏi lộ ra vẻ cổ quái.

Bởi vì, vận mệnh của hắn giống như một làn sương trắng mới sinh, không ngừng xoay tròn biến hóa.

“Loại vận mệnh này...”

Lý Phàm nhớ lại lời giải thích trong pháp quyết.

“Tùy vận lưu chuyển, nhất biến sinh bách biến.”

Ý nghĩa là vận mệnh của người này cực kỳ dễ bị ngoại giới ảnh hưởng.

Nếu gặp được quý nhân dìu dắt thì rất có khả năng thật sự giống như tên của hắn, đại bàng một ngày bay lên theo gió, như diều gặp gió lên chín vạn dặm.

Nhưng nếu gặp phải người đại hung đại ác, mà khi đó số mệnh của hắn vẫn còn tương đối yếu ớt thì rất có thể không chịu nổi kiếp nạn, đi đời nhà ma.

Cũng giống như kiếp trước, hắn phát hiện ra thân ảnh lén lút của Lý Phàm, muốn làm chuyện tống tiền. Kết quả bị Lý Phàm dùng dao găm đâm chết.

Nhưng nếu như người tống tiền không quyết đoán sát phạt như Lý Phàm thì thật sự bị hắn làm phiền.

Vậy thì vận may cứ kéo dài như vậy, nói không chừng hắn sẽ từ đó thuận gió mà lên, không thể ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment