Chương 1810: Chấn động của Thánh triều (2)
Chương 1810: Chấn động của Thánh triều (2)Chương 1810: Chấn động của Thánh triều (2)
Trong lòng tràn ngập sát khí, đang tính tìm thiếu niên lang dẫn đường lúc trước để tính sổ, nhưng giọng nói truyền vào tai cũng khiến cho hắn như rơi vào hầm băng.
"Vậy mà lại bị phá?”
"Tiếp theo sư phụ sẽ trách phạt ta mất, dù sao thì cũng đã cực khổ nghiên cứu hơn nửa năm, nhưng ngay cả một tu sĩ Hợp Đạo cũng không giam cầm được..."
Giọng điệu của thiếu niên tà tính kia vô cùng ảo não, không giống như đang giả vờ.
"Có ý gì? Trận pháp đáng sợ vừa rồi là do thiếu niên kia bố trí sao? Không phải là đại trận phòng hộ của Thánh triều Đại Khải này sao?"
Tôn Lộ Viễn cực kỳ nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
"Nghiên cứu hơn nửa năm lại có nghĩa là gì nữa? Chẳng lẽ hắn vẫn còn là một học giả sơ cấp? Trận pháp mà ngay cả phá trận điệp thôi diễn đến cực hạn cũng không thể tìm ra sơ hở, chính là thành quả hơn nửa năm nghiên cứu của hắn?"
Tôn Lộ Viễn có chút chết lặng.
"Thật ra thì trận pháp này của ngươi không tệ. Chỉ là thực lực của ngươi hơi quá thấp. Huyết hỏa kia đang nở rộ toàn lực, ta đoán là ngay cả tu sĩ Hợp Đạo của Huyền Hoàng giới cũng không thể chống lại được. Trận pháp của ngươi không thể chịu nổi cũng là chuyện hiển nhiên."
"Vẫn là nên tập trung tu luyện đi, ở Huyền Hoàng giới, cảnh giới vẫn là thứ đứng trên tất cả. Dị thú dị năng, trận pháp gì đó cũng chỉ là phụ trợ mà thôi."
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai thiếu niên kia.
"Ta hiểu rồi, Bách Hoa tiền bối." Thiếu niên có chút uể oải đáp lại.
Bên trong kim quang lấp lánh, Tôn Lộ Viễn phát hiện chính mình đã bị một tầm nhìn khóa lại.
Mà khí tức phát ra từ phía đối phương khiến Tôn Lộ Viễn cảm thấy như rơi vào một hàm băng.
"Đây là..."
"Tu sĩ trường sinh kính?"
Đầu óc Tôn Lộ Viễn trống rỗng.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng vừa mới đến Thánh triều Đại Khải này thì đã lại gặp được một vị Trường Sinh thiên tôn? "Bách Hoa? Đây là đang nghịch đạo gì vậy? Tại sao chưa từng nghe nói tới?"
"Ngươi là người của Vạn Tiên Minh sao? Đến Thánh triều chúng ta có mục đích là cái gì?" Bạch Hoa đạo nhân nhàn nhạt hỏi.
Kim quang vô hình đã bao bọc Tôn Lộ Viễn.
Chỉ với một ý của nàng là đã có thể biến Hợp Đạo cả vạn Vạn Tiên Minh thành thủy tinh, dễ dàng nghiền nát.
Suy cho cùng thì nhiều tỉnh túy nguyên lực như vậy, cũng không phải là không ăn uống gì.
Đối với sự chất vấn của Bách Hoa, Tôn Lộ Viễn lại không trả lời được gì.
Ánh sáng ám kim của lưu ly, vây quanh khắp hai bên người hẳn. Uy năng siêu việt Hợp Đạo khiến linh giác trong lòng Tôn Lộ Viễn điên cuồng cảnh giác, lại không dám có bất cứ động tác nhỏ nào.
"Văn bối, vãn bối..."
Đứng trước Bách Hoa dường như thực sự có sát ý, Tôn Lộ Viễn trước giờ vốn rất biết ăn nói, bây giờ ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không cách nào thốt ra được.
Thực tế là, đối với tu sĩ Vạn Tiên Minh, cụm từ cảnh giới Trường Sinh có hơi quá xa vời.
"Hừ, quả nhiên giống như lời Tiểu Thiên nói. Lén la lén lút, vừa nhìn đã biết không tốt lành gì.' Trong mắt Bách Hoa đạo nhân vụt qua một tia lạnh lẽo.
Ánh sáng ám kim bao quanh Tôn Lộ Viễn dường như có linh tính mà bắt đâu gặm nhấm.
"Yên tâm, với thực lực của ca, cho dù Đại Khải có là đầm rồng hang hổ, ta cũng có thể toàn mạng trở về."
Tôn Lộ Viễn không biết như nào mà trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói hùng hồn mà mình từng nói với đệ đệ trước kia.
Trong lòng không kìm được cảm thấy cực kỳ sai lầm.
"Chẳng lẽ, ta phải chết ở đây sao?"
Chính vào lúc Tôn Lộ Viễn mất hết can đảm, tuyệt vọng chờ chết, một giọng nói như âm thanh của thiên nhiên, bảo Bách Hoa đạo nhân ngừng động tác lại.
"Dẫn hắn đến trước mặt ta."
Tuy rằng giọng điệu bình thường, nhưng lại chứa đầy uy nghiêm tuyệt đối.
Thiếu niên tà tính kia nghe xong thì sắc mặt thay đổi, nét hài hước trên mặt chớp mắt biến mất, cung kính hành lễ từ xa. Mà Bách Hoa đạo nhân cũng vì giọng nói kia mà làm theo.
Ánh sáng lưu ly vốn dĩ tràn trề tính công kích, trở thành vô số sợi dây, trói chặt lấy Tôn Lộ Viễn.
Đi theo hai người, Tôn Lộ Viễn bị dẫn vào tiểu thế giới của Đại Khải, vào trong một toà cung điện tháp nhọn cao sừng sững nhất.
Trong đại điện, trống trải mà trang nghiêm.
Một bóng người, ngồi ngay ngắn phía trên.
Ánh sáng thần bí bao trùm xuống, vậy mà khiến cho Tôn Lộ Viễn không thể nhìn rõ diện mạo.
"Quỳ xuống!"
Thiếu niên tà tính lạnh lùng nói.
Tôn Lộ Viễn là tu sĩ Hợp Đạo, còn đảm nhận chức vị quan trọng trong Hộ Pháp đường. Ngoại trừ cấp bậc như Truyền Pháp giả, chưởng kính nhân ra, quyền lực của hắn ở Vạn Tiên Minh đã là cao nhất rồi.
Nhưng trước mặt chúa tể của tiểu thế giới này, hắn lại không hề có bất cứ do dự nào, mười phần quyết đoán mà quỳ xuống.
Ngay cả cảnh giới Trường Sinh cũng sai sử được, một Hợp Đạo nhỏ nhoi như hắn thì xem là gì chứ?
"Bái kiến... Thánh Hoàng."
Được sự nhắc nhở của thiếu niên tà tính, Tôn Lộ Viễn run rẩy nói.
"Tôn Lộ Viễn." Thánh Hoàng dùng một câu là bại lộ danh tính Tôn Lộ Viễn.
Mà sau đó càng là vài câu ngắn gọn, nêu hết đại khái toàn bộ nội tình của hắn. Khiến toàn thân Tôn Lộ Viễn lạnh toát, run rẩy không thôi.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thánh Hoàng, khiến hàn ý lòng hắn tan biến, quá đỗi vui mừng: 'Ý đồ đến đây của ngươi ta đã biết. Thánh triều vốn không hề phản đối người trong Vạn Tiên Minh quy hàng."
"Có thể giảm thiểu chút sát nghiệt, chung quy vẫn là chuyện tốt."
Giọng nói uy nghiêm không gì sánh được của Thánh Hoàng, vang vọng trong cung điện.
"Thân làm người đầu tiên hàng phục Thánh triều, đích thực nên khen thưởng cho ngươi."
Một luồng hàn quang thanh lãnh, xuất hiện bên người Thánh Hoàng, chớp mất bay đến Tôn Lộ Viễn.
Vững vàng dừng lại trước mặt hắn. "Xoeẹt..."
Hàn ý ập đến kịch liệt, khiến cho mặt Tôn Lộ Viễn kết thành một tầng sương lạnh.
Linh lực trong cơ thể cấp tốc chuyển vận, vừa hoá giải khí tức lạnh lẽo.
Tôn Lộ Viễn định thần nhìn lại, hoá ra thứ dừng trước mắt hắn là một thanh kiếm màu lam nhạt.