Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1810 - Chương 1811: Lưới Vô Hình Nghịch Thiên

Chương 1811: Lưới vô hình nghịch thiên Chương 1811: Lưới vô hình nghịch thiênChương 1811: Lưới vô hình nghịch thiên

"Đây là thanh kiếm Băng Phong Vạn Năm. Trong kiếm toát ra hàn khí, có thể làm đóng băng một châu của Huyền Hoàng trong chớp mắt. Tuy rằng ngươi chỉ có cảnh giới, nhưng sức chiến đấu quá yếu. Chạy trốn không được, thực sự là lấy mạng để đọ sức với người khác, e rằng cũng đánh không lại vài đứa đồ nhi của ta." Thánh Hoàng bình luận.

Tôn Lộ Viễn nào dám phản bác, chỉ có thể gật đầu nói phải.

"Kiếm này tặng cho ngươi phòng thân đi."

Cho đến khi Thánh Hoàng nói lời này ra, ánh mắt của thiếu niên tà tính có chút không lành, Tôn Lộ Viễn mới như đang ở trong mơ mà nhận lấy kiếm Băng Phong Vạn Năm này.

"Đa tạ ân điển của Thánh Hoàng" Tôn Lộ Viễn vui mừng khôn xiết.

"Đã gia nhập Thánh triều ta, từ nay không được chân trong chân ngoài. Thiên Nhi, cứ giao hắn cho ngươi vậy."

Thiếu niên tà tính kia cúi đầu đáp: "Đệ tử hiểu rõ."

"Các ngươi tạm đi đi." Thánh Hoàng nhàn nhạt hạ lệnh tiễn khách.

Bách Hoa hoá thành độn quang bay đi trước.

Tôn Lộ Viễn thì theo sau lưng Âu Thượng Thiên, chậm rãi rời khỏi.

"Ngươi, đi theo ta." Âu Thượng Thiên đánh giá Tôn Lộ Viễn một cái, hừ lạnh nói.

"Không biết nên xưng hô như thế nào?" Tôn Lộ Viễn được lợi cũng không để ý thái độ của đối phương nữa, mặt dày cười hỏi.

"Gọi ta Âu Tướng quân là được."

Âu Thượng Thiên không nói nhiều, trước tiên dẫn Tôn Lộ Viễn vào 'Thánh Tâm Điện trong Thánh Kinh thành.

Chỉ thấp hơn Thánh Hoàng toạ một chút, trong đại điện tập hợp trên vạn người.

Có già có trẻ, mọi người sắc mặt thành kính, đang cầu phúc với một pho tượng chính giữa đại điện.

Không thấy được diện mạo cụ thể của pho tượng, nhưng thân hình lại giống với Thánh Hoàng mà Tôn Lộ Viễn vừa gặp lúc nấy.

Người cầu phúc ở đây là thần dân Thánh triều, tất cả đều có tu vi trên người. Mà Tôn Lộ Viễn vẫn chưa kịp thu liễm khí tức Hợp Đạo, lại không hề gây ra bất cứ ánh hưởng gì với mấy người này.

Sắc mặt bọn họ kiên định mà ngóng nhìn tượng Thánh Hoàng, toàn tâm toàn ý tập trung vào đó.

Tinh thần mọi người dường như liên kết lại thành một tấm lưới lớn, uy lực Hợp Đạo nhỏ nhoi, căn bản không có cách nào làm tí ti chấn động gì.

Âu Thượng Thiên dẫn Tôn Lộ Viễn, đi thẳng một đường đến một gian mật thất trong nội bộ Thánh Tâm Điện.

Trong gian phòng, có hơn mười tín đồ của Thánh Hoàng đang quỳ.

Tu vi toàn bộ bọn họ đều là cảnh giới Kim Đan, hơn nữa so với mấy người bên ngoài kia, tín ngưỡng đối với Thánh Hoàng càng kiên định hơn.

Trong mật thất, vẫn sừng sững pho tượng Thánh Hoàng không có mặt.

"Ngươi cũng lập lời thề cầu phúc đi." Âu Thượng Thiên dặn dò sau khi đưa một đoạn lời thề qua.

Tôn Lộ Viễn tự nhiên sẽ không từ chối.

Cũng bắt chước theo bộ dạng của mấy tín đồ kia, quỳ ngồi trước tượng Thánh Hoàng, trong miệng đọc từng lời.

Mà theo cử động này của Tôn Lộ Viễn, trước mắt hắn dường như thật sự xuất hiện tư thế cao lớn, thần thánh kia của Thánh Hoàng.

Càng khiến cho lòng hắn có chút sợ hãi chính là, một loại sức mạnh vô hình, sinh ra từ hư không.

Chầm chậm bao lấy người hắn, kết nối hắn với Thánh Hoàng với nhau.

Tôn Lộ Viễn có cảm giác, bây giờ mình giống như một con côn trùng bất cẩn rơi vào mạng nhện, tuy không vùng vãy, nhưng cũng lại càng lún càng sâu.

"Đây là thủ đoạn gì?"

Trong lòng Tôn Lộ Viễn hoảng sợ. Cho dù là chưởng kính nhân, cũng đều phải cần bí pháp khống chế thuộc hạ.

Chỉ dựa vào vài câu nói đơn giản, lại có thể khống chế sâu đến như vậy...

Quả thực chưa từng nghe qual

Nhưng Tôn Lộ Viễn cũng biết bản thân không thể quay đầu lại nữa.

Tuyên đọc xong lời thề, thái độ của Âu Thượng Thiên trong nháy mắt cũng trở nên tốt hơn không ít.

Hắn hơi nghiêng đầu, dường như đang lắng nghe gì đó.

Mà sau đó nói với Tôn Lộ Viễn: "Trong người ngươi, có cấm chế Vạn Tiên Minh để lại. Nếu tự ý động vào giải trừ nó, có thể sẽ khiến cho bên đấy cảnh giác. Tạm thời cứ giữ vậy trước đi."

"Nhưng ngươi cũng yên tâm, có sực mạnh phù hộ của sư tôn, cấm chế này cũng không làm gì được ngươi."

Một buổi nói chuyện của Âu Thượng Thiên, khiến Tôn Lộ Viễn yên tâm không ít.

"Ngươi đã gia nhập Thánh triều bọn ta, cũng không thể chỉ mỗi lấy lợi ích không làm việc. Ở đây có một danh sách..."

Tôn Lộ Viên nhìn danh sách vừa tiếp nhận, chấn động.

Trên đó ngoại trừ các đệ tử thiên phúc của các đại gia tộc trong Vạn Tiên Minh thì còn có rất nhiều tu sĩ giữ vị trí mấu chốt trong Vạn Tiên Minh.

Có vài người không hề xa lạ gì với Tôn Lộ Viễn, nhưng có vài người giữ chức trong bí mật, nên hắn cũng không rõ lắm.

"Những người trên đây, ngươi hãy dùng hết sức xúi giục đi."

"Cũng không cần tốn sức quá nhiều, chỉ cần tìm cớ lừa bọn họ..."

"Mang họ tới là được. Chỉ cần bọn họ thấy cảnh tượng Thánh triều cao ngất của chúng ta, chắc chắn bọn họ sẽ giống như ngươi, lập tức sẽ tìm được quay lại."

"Ngươi cũng không cần phải gấp. Thực hiện mưu tính từ từ là được, tránh lộ ra sơ hở." Âu Thượng Thiên nói.

"Mỗi một lần thành công, đều tính vào chiến công của ngươi. Bảo khố trong Thánh triều của chúng ta, có không ít thứ tốt đâu đấy. Thanh Băng Phong Vạn Niên kiếm của ngươi cũng không phải là đứng đầu." Lời Âu Thượng Thiên nói khiến tim Tôn Lộ Viễn đập thình thịch.

Tuy bảo là trong Thiên Huyền Kính là cái gì cũng có thể đổi.

Nhưng người sáng suốt cũng biết, bảo bối thật sự, hoàn toàn không thể dùng độ cống hiến để đổi được.

Hoặc là yêu cầu cấp bậc công huân cực cao, hoặc là có đủ loại điều kiện trao đổi nghiêm ngặt.

Giống như thanh Thần Kiếm có thể đơn giản gây nguy hiểm đến sự an nguy của một vùng đất trong tay này của hắn, bên trong Vạn Tiên Minh, tuyệt đối chỉ có tổ chức nội bộ nòng cốt của Diễn Võ đường, Vệ Thú viện mới có cơ hội có được.

"Làm cho tốt." Âu Thượng Thiên làm ra vẻ mà vỗ vỗ bả vai của Tôn Lộ Viễn.

"Không nên khiến ta mất mặt trước mặt sư tôn đấy." Hắn nói có phần sâu xa. Tôn Lộ Viễn liên tục gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment