Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1820 - Chương 1821: Thanh Phong Không Chốn Về

Chương 1821: Thanh Phong không chốn về Chương 1821: Thanh Phong không chốn vềChương 1821: Thanh Phong không chốn về

Khi cơn đau biến mất, tiếp theo chính là thần hồn nhanh chóng bành trướng.

Ý chí thế giới, dù chỉ là tàn dư của một châu thì cũng là một vật đại bổ đối với †u sĩ.

Trước đây khi Lý Bình Thánh Hoàng giám sát theo dõi rất nhiều sự vụ ở trong Đại Khải, hắn vẫn tiếp nhận, xử lý hàng nghìn hàng vạn những chuyện vụn vặt từ góc độ "Con người". Nhưng từ nay về sau, Lý Bình đã hấp thu ý thức của biển Tùng Vân, có lẽ cũng có thể dùng góc nhìn tổng thể của "Bản thân thế giới", nhìn rõ mọi thứ trong thánh triều.

Sau khi ý thức của biển Tùng Vân biến mất, bảy ngày không gió. Lý Bình vẫn đứng giữa biển trời, đợi dung hợp hoàn thành.

Tuy không cố ý, nhưng Lý Bình đã thôn phệ ý thức của biển Tùng Vân vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được mỗi một chuyện xảy ra ở biển Tùng Vân

Hắn nhìn thấy những tu sĩ bị Ma Liễm ảnh hưởng kia, sau khi hắn đã thu hồi thần thông, đa số vẫn không tỉnh táo lại từ trong cơn điên. Sau kiếp nạn này, không còn tu sĩ nào bình thường nữa.

Hắn nhìn thấy Xích Viêm thiên địa chi phách đang chuẩn bị trên bầu trời, do ý thức của biển Tùng Vân đã biến mất, nên cũng không cần thiết phải giáng Phần Hải xuống nữa. Lực pháp tắc ngưng tụ dần tan biến.

Hắn nhìn thấy trung tâm biển Tùng Vân, cấm chế ban đầu đã nới lỏng, Vân Thủy Thiên Cung sắp xuất hiện lại từ trong phong ấn, sau khi một ánh sáng màu xanh lam thần bí lóe lên thì lại rơi vào yên lặng.

Hắn con nhìn thấy, dị động của biển Tùng Vân, thu hút sự chú ý của một vài †ồn tại của Huyền Hoàng giới. Vài luông ý thức to lớn trong thoáng chốc đã giáng xuống, quét qua vùng biển này.

Nhưng lúc này, Lý Bình thay thế ý thức của biển Tùng Vân, hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa. Nhờ trận pháp của mình cộng thêm thiên đạo Huyền Hoàng cùng che giấu đã giúp Lý Bình không bị phát hiện. ...

Tuy tạm thời giấu được, nhưng cảm giác nguy hiểm mơ hồ trong lòng Lý Bình lại không hề biến mất.

"Xem ra, đây không phải là nơi có thể ở lâu." Lý Bình hấp thu hết ý thức của biển Tùng Vân, tiêu hóa xong, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng, trước khi quay trở về thánh triều Đại Khải, hắn còn phải làm một chuyện.

Thân hình lóe lên, trong nháy mắt Lý Bình đã tới biển Tùng Vân, đáy biển gần đảo Lưu Vân.

Trong khe sâu dưới đáy biển ở đây, có một vòng xoáy kỳ lạ.

Ở trung tâm vòng xoáy, một viên châu màu lam nhạt tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

"Thương Hải châu."

Là một bộ phận ở phía dưới hai đầu ý thức biển Tùng Vân, Thương Hải châu là con đường sống cuối cùng biển Tùng Vân chuẩn bị cho mình.

Lý Bình vừa giơ tay, viên châu màu lam nhạt đó đã lập tức bay từ trong vòng xoáy dưới đáy biển ra, tới bàn tay hắn.

Năng lượng màu vàng bao trùm lấy Thương Hải châu, sau đó tràn vào một cách dữ dội.

Sau khi ánh sáng biến mất, viên châu trong tay Lý Bình đã chuyển từ màu lam nhạt sang màu lam đậm.

Nhưng lại không linh động như trước đó.

Nhưng Lý Bình cũng triệt để xóa bỏ ý niệm yếu ớt cuối cùng còn sót lại của biển Tùng Vân trong Thương Hải châu.

"Từ nay về sau, Thương Hải châu chỉ là Thương Hải châu, không liên quan gì tới biển Tùng Vân."

Lý Bình không hề thu viên châu lại, mà bấm tay bản đi, bắn về một góc nào đó của biển Tùng Vân, đợi người có duyên. Làm xong mọi chuyện, cuối cùng Lý Bình cũng rời khỏi vùng biển này.

Toàn bộ tu sĩ của một châu đều biến thành kẻ ngốc.

Sau khi Vạn Tiên Minh phát hiện ra biến cố của biển Tùng Vân thì vô cùng tức giận.

Phái người đi điều tra thì phải xử lý đám tu sĩ điên khùng nguy hiểm kia như thế nào, cung là một vấn đề khó.

Cuối cùng vẫn phải tập hợp năm Hợp Đạo liên thủ với nhau, mới miễn cưỡng thu xếp xong thế cục hỗn loạn của biển Tùng Vân.

Trong năm người này, vừa hay có gia chủ Tôn gia Tôn Lộ Viễn.

Trước đó hắn đã dùng hết mọi cách, cuối cùng cung liên hệ được với Không U tiên tử. Trước đó Tôn Lộ Viễn đã điều tra kỹ về lai lịch của Không U tiên tử, biết tính cách của nàng đơn thuần, thể hiện rõ cảm xúc vui mừng, tức giận. Còn cảm thấy rất tò mò về những sự việc, sự vật mới lạ, cho nên Tôn Lộ Viễn đã bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả.

"Trước đây ta nghe nói, tiên tử đã từng biến một tên nam tu sĩ vong ân phụ nghĩa thành chó, hành hạ ngày đêm?”

"Cảnh tượng đó đúng là không dám nhìn thẳng. Nhắc tới cũng trùng hợp, trước đây lúc ta du lịch tới một tiểu thế giới nào đó, cũng đã từng gặp phải một cảnh tượng tương tự như vậy. Cũng dị hóa kẻ phạm tội thành dáng vẻ dị thú, làm cách trừng trị..."

Tôn Lộ Viễn chọn một số điều đã nghe đã thấy trong thánh triều Đại Khải ra nói. "Suy nghĩ của đế vương của tiểu thế giới này lại khớp với ta vậy sao? Thú vị."

"Hơn nữa nghe lời miêu ta của ngươi, trình độ phát triển của tiểu thế giới này cũng không tâm thường..."

Sau vài lần vô ý nhắc tới, quả nhiên Không U đã bị thu hút.

Sau khi đồng ý, nếu có cơ hội thì cùng mấy người quen được trong liên minh đi du lịch một phen.

Thấy đã thành công, Tôn Lộ Viễn vui mừng khôn siết.

Thậm chí còn nghĩ chỉ bằng lần này mượn danh tiếng của Không U tiên tử, lừa gạt mấy tên hào kiệt trong Vạn Tiên Minh nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment