Chương 1822: Thanh Phong không chốn về (2)
Chương 1822: Thanh Phong không chốn về (2)Chương 1822: Thanh Phong không chốn về (2)
Ai ngờ kế hoạch còn chưa được áp dụng, Vạn Tiên Minh đã đột nhiên xảy ra thảm kịch. Kế hoạch lừa gạt cũng không thể không bỏ dở giữa chừng.
Vốn thế cục hỗn loạn này của biển Tùng Vân chẳng liên quan chút nào tới hắn.
Nhưng thủ tịch Hộ Pháp đường Khư Uyên Hiến lại cho hắn một nhiệm vụ riêng.
Lần này Tôn Lộ Viễn không thể không vất vả chạy xa một chuyến.
"Thanh Phong đường. Chính là chỗ này."
Sau khi thu phục toàn bộ tu sĩ điên khùng thấy người là tấn công kia xong, Tôn Lộ Viễn đã tới tòa nhà trên đảo Vạn Tiên này.
Không hề cảm nhận được khí tức sinh linh sống ở đây.
Và sau khi Tôn Lộ Viễn thật sự bước vào, thấy rõ tình huống bên trong, lúc này đồng tử mới co lại.
Một lão giả nằm trên chiếc ghế gỗ, cả người mọc ra thứ như rễ cây, bị quấn chặt, cố định trên mặt đất.
Tuy lão giả vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn một hơi tàn. Nhưng Tôn Lộ Viễn thấy, đã chẳng khác nào người chết nữa rồi.
Dường như thần hồn đã bị rễ cây kỳ lạ này hút sạch, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.
"Đây chính là người trông coi Thanh Phong đường mà Khư trưởng lão nói, tốt xấu gì cũng có tu vi Nguyên Anh, lại chết không rõ ràng như vậy." Tôn Lộ Viễn khẽ lắc đầu.
Tâm mắt rời khỏi người lão giả, liếc nhìn bên trong Thanh Phong đường.
Một lát sau đã phát hiện một lối vào ẩn.
Tôn Lộ Viễn nâng cao cảnh giác, rảo bước tiến vào trong khe hở màu xanh lục như ẩn như hiện.
Một không gian khá trống trải.
"Thùng! Thùng! Thùng!"
Tiếng động đất lớn không ngừng truyền đến.
Tôn Lộ Viễn nhìn qua nơi phát ra động tĩnh, vậy mà là một cây đại thụ mọc ra hai chân của nhân loại.
Chạy tới chạy lui trên mặt đất.
Chỗ thân cây trung tâm đại thụ, rõ ràng có một khuôn mặt nhìn qua vô cùng già nua. Giờ phút này trên khuôn mặt của cái cây tràn ngập hoảng sợ vô tận.
Cây đại thụ này vừa luống cuống đến cực điểm nhanh chóng bỏ chạy, thậm chí bởi vì hai chân mình cũng không đủ để chống đỡ thân thể, làm cho hắn không ngừng ngã sấp xuống, bò lên. Nhưng trước sau hắn vẫn không dừng hành vi đi lại của mình.
Miệng nó thì thào lẩm bẩm: "Lại một lần, kiếp nạn sắp đến rồi. Mặc dù cảnh tượng khủng bố này cũng chưa từng nhìn thấy trong nguyền rủa ác độc nhất của phụ thân!"
"Nhưng căn bản chưa từng xảy ra!"
"Không phải giả, không phải giả!"...
Thụ Nhân nói năng lộn xộn, ngôn ngữ tự mâu thuẫn, hoàn toàn không thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Nhưng mà nó vẫn sâu sắc rơi vào trong chứng cuồng loạn của mình, mặc dù Tôn Lộ Viễn thử trao đổi với hắn, cũng không giải quyết được gì.
"A Lục điên rồi."
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai Tôn Lộ Viễn.
"Hửm”" Tôn Lộ Viễn kinh ngạc.
Bởi vì trước đây hắn đã tìm tòi chỉ tiết một phen, nơi này trừ Thụ Nhân kia ra, dường như không có những người khác.
Nhưng đột nhiên, Tôn Lộ Viễn nhớ tới nhiệm vụ mà lần này Hư trưởng lão ủy thác.
Lúc này liền mở miệng hỏi: "Là Thanh Phong đạo hữu?"
Giọng nữ không đáp lại.
"Ta nhận ủy thác của Hư trưởng lão, đến dẫn ngươi trở về."
"Theo lời hắn nói, linh mộc này nổi điên, thông đạo trong cơ thể nó không thể sử dụng, cho nên Thanh Phong đạo hữu bị nhốt ở đây."
Tôn Lộ Viễn vừa nói, vừa cẩn thận quan sát bốn phía.
Muốn xác nhận vị trí của 'Thanh Phong' này.
Nhưng cho dù là sức quan sát cảnh giới Hợp Đạo của hắn vẫn không có chút thu hoạch.
"A Lục điên rồi." Giọng nữ vân không trả lời trực diện, chỉ lại là mấy cậu như thế.
Tôn Lộ Viễn không khỏi khẽ nhíu mày, không phải là nữ tu sĩ này cũng bị ma diện ảnh hưởng trở nên điên rồi chứ.
"Tình cảm của ta và A Lục tốt nhất. Hiện tại nó điên rồi, sau này ai chơi với ta chứ?"
Âm thanh sâu kín, quanh quẩn trong không gian không lớn này.
Thỉnh thoảng chồng chéo với tiếng than khóc của Thụ Nhân A Lục bi, làm cho người ta không rét mà run.
Tôn Lộ Viễn không biết tại sao, trong lòng lại nổi lên cảm giác kinh hãi giống như trước kia khi đi dạo trong Thánh triều Đại Khải.
"Thanh Phong đạo hữu..." Tôn Lộ Viễn kiên trì nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tuy rằng không biết quan hệ giữa vị nữ tu sĩ tên là Thanh Phong này với Hư trưởng lão.
Nhưng mà có thể khiến Hư Uyên Hiến trước nay cứng ngắc, không nói tình cảm ngoại lệ lén tìm hắn, cũng đủ để chứng minh quan hệ giữa bọn họ nhất định không cạn.
Cũng may sự việc cũng không phát triển giống như Tôn Lộ Viễn dự đoán.
Thanh Phong dường như thấp giọng khóc nức nở một lát, sau đó cuối cùng đi ra khỏi đau thương.
"Thi ra ngươi là người mà tiểu Hư phái tới. Thì ra hắn vẫn chưa quên ta."
Một câu đơn giản của Thanh Phong làm cho Tôn Lộ Viễn nhất thời tóc gáy dựng thẳng.
"Tiểu Hư? Hư Uyên Hiến?"
Tôn Lộ Viễn giống như hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Hư trưởng lão đã đảm nhiệm chức vụ cao nhất Hộ Pháp đường ước chừng hơn ba nghìn năm, là một lão quái vật không hơn không kém.
Giọng nói của cô nương này nghe ra cực kỳ trẻ, lại gọi hắn ta là tiểu Hư...
Nếu không phải nàng bị điên, vậy thì tuổi của nàng sẽ là bao nhiêu?
Cái người gọi là Thanh Phong này đến tột cùng là thân phận gì?
Trong đầu Tôn Lộ Viễn thoáng chốc hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng không dám nghĩ kỹ lại, vẻ mặt trở nên câu nệ.
Cũng không dám dùng "Thanh Phong đạo hữu" xưng hô nữa, mà là cẩn thận sửa miệng hỏi: "Tiền bối, tại sao ngươi không hiện thân gặp mặt? Có phải vãn bối có làm gì không đúng không?"