Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1822 - Chương 1823: Thanh Phong Không Chốn Về (3)

Chương 1823: Thanh Phong không chốn về (3) Chương 1823: Thanh Phong không chốn về (3)Chương 1823: Thanh Phong không chốn về (3)

Sau khi không gian im lặng một lát. Giọng nói có chút kỳ quái của Thanh Phong vang lên sau lưng Tôn Lộ Viễn. "Ta không phải luôn ở đây sao?" "À, đúng rồi. Ta quên mất, người bình thường không nhìn thấy ta." Trong lời nói Thanh Phong lại khiến cho Tôn Lộ Viễn mồ hôi lạnh chảy ròng. "Hư trưởng lão nói linh mộc này điên rồi, sau đó hắn sẽ phái người đến xử lý. Vẫn mong tiền bối tạm thời trở về cùng ta trước." Tôn Lộ Viễn vội vàng nói. "À! Vậy thật tốt quá. Ta biết A Lục vẫn có thể cứu mà." Thanh Phong giống như một tiểu cô nương đơn thuần, trong giây lát nhảy nhót nói.

"Đều tại cảnh tượng đau thương mạt thế quá mức dọa người, tạm thời dọa nó choáng váng. Nếu không phải ngươi đến, phải rất lâu không ai nói chuyện với ta."

Giọng nói của Thanh Phong cách Tôn Lộ Viễn càng ngày càng gần.

Cuối cùng dường như dừng lại trên lưng hắn.

"Được rồi. Vậy ta nghe theo tiểu Hư, tạm thời rời khỏi nơi này trước."

"Khí tức nơi này thay đổi, trở nên không thế nào làm cho người ta thư thái."

Cảm nhận được sức nặng trên lưng mình dường như thật sự tồn tại, trong lòng Tôn Lộ Viễn kinh hoàng, xoa mồ hôi lạnh trên trán. "Vãn bối trực tiếp đi là được?" Hắn thăm dò hỏi.

"Đúng vậy, ta đã nằm trên lưng ngươi rồi."

Lời nói của Thanh Phong chứng thực suy đoán của Tôn Lộ Viễn.

Tôn Lộ Viễn không dám dừng lại, lập tức rời khỏi không gian quỷ dị này.

Ẩm thanh của linh mộc nổi điên vẫn không ngừng vang lên trong này.

"Chúng ta quay về tổng bộ Tiên Minh?" Trong biển Tùng Vân, Tôn Lộ Viễn hóa thành Độn Quang nhanh chóng bay đi lại hỏi.

"Không đi nơi đó. Nơi đó cũng khiến người ta không thoải mái. Chúng ta đi châu La Yên."

Tâm trạng của Thanh Phong tựa hồ trở nên tốt hơn, giọng nói của nàng có chút vui vẻ.

"Châu La Yên?" Tôn Lộ Viễn gật đầu.

Nhiệm vụ của Hư trưởng lão chỉ là kêu hắn đón Thanh Phong ra, sắp xếp cho Thanh Phong ở châu khác cũng được.

Tôn Lộ Viễn cũng không rối rắm, đi đến châu La Yên.

Dọc đường đi, đồng thời cũng đang suy nghĩ thân phận thật sự của vị trên lưng mình.

Trong nhà có tiên khí Vô Lượng Kính, Tôn Lộ Viễn tự xưng là kiến thức đã đủ rộng rãi.

Nhưng mà tồn tại quỷ dị như Thanh Phong này, trước đây hắn căn bản chưa nghe nói qua cái tương tự.

Thậm chí, hắn cũng không chắc về thực lực của Thanh Phong.

Hư trưởng lão kêu hắn ngàn dặm xa xôi đi một chuyến, chỉ là bởi vì lo lắng nàng bị nhốt?

Từ phương diện này để xem, thực lực của Thanh Phong tuyệt đối sẽ không cao đến đâu.

Nhưng cách diễn đạt quái dị của Thanh Phong cùng với đủ loại biểu hiện quỷ dị, cũng không khỏi khiến trong lòng Tôn Lộ Viễn run lên.

Rất hiển nhiên, tồn tại tên là làm Thanh Phong vô hình vô tượng, tuyệt đối không đơn giản.

Tôn Lộ Viễn âm thầm kêu khổ, lại tăng nhanh tốc độ.

Thầm nghĩ sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, thoát khỏi đối phương.

Thanh Phong một đường không nói chuyện.

Mà hắn cũng cách châu La Yên càng ngày càng gần.

Mắt thấy giải thoát đang trước mắt, mà kế tiếp Thanh Phong đột nhiên thốt ra một câu cũng làm cho Tôn Lộ Viễn như rơi vào hầm băng.

"Ngươi có hơi không kiên nhãn nhỉ."

"Quả nhiên trên đời cũng không có mấy người tốt với ta, ."

Tôn Lộ Viễn chỉ cảm thấy một luồng hàn ý dâng lên từ trong lòng mình.

Tuy rằng kế tiếp Thanh Phong không nói ra bất kỳ câu nào nữa, nhưng cảm giác bất an của hắn cũng càng ngày càng mạnh.

"Chỗ nào không đúng chứ?"

Tôn Lộ Viễn biết có vài biến hóa, đang xảy ra trên người mình. Nhưng hắn lại không phát hiện được chỉ tiết cụ thể của biến hóa.

Mãi cho đến khi Tôn Lộ Viễn đi vào trong khu vực châu La Yên, lơ đấng nhìn phía dưới, hắn mới đột nhiên kinh hãi phát hiện.

Giờ phút này hắn cách mặt đất rất gần.

Đỉnh đầu một vòng mặt trời chói chang sáng quắc.

Nhưng không ngờ trên mặt đất không có bóng của hắn.

Tôn Lộ Viễn rất rõ ràng, bản thân cũng không có thi pháp che giấu thân hình.

Nhưng bóng của hắn lại biến mất.

Hắn có chút mờ mịt vươn hai tay.

Dường như bản thân đang trở nên hư ảo. Tính tồn tại đang biến mất.

Sắp trở nên vô hình vô tướng giống như Thanh Phong kia.

Biến cố tới quá nhanh, làm cho trong lòng Tôn Lộ Viễn thậm chí còn không sinh ra cảm giác sợ hãi.

Chỉ là đại não mờ mịt một mảnh.

Ngay lúc Tôn Lộ Viễn cảm thấy liên hệ giữa bản thân và thế giới này càng lúc càng mờ nhạt...

Một luồng kim quang mãnh liệt đột nhiên trào ra từ trong cơ thể.

Thị giác quay lại khoảnh khắc trước.

Thánh Hoàng vô diện cắn nuốt ý chí thế giới còn sót lại của biển Tùng Vân, trở về tiểu thế giới Đại Khải cuối cùng cũng có nhận thức càng rõ ràng hơn với những thay đổi trên cơ thể mình.

Ngày xưa, hắn phải tập trung vào rất nhiều việc vặt lộn xộn trong Thánh triều, thời gian rảnh để bản thân suy nghĩ cũng không nhiều.

Nhưng bây giờ, không cần dùng đến một phần ba sức lực mà Lý Bình đã có thể xử lý vô cùng dễ dàng tất cả công việc trong Thánh triều.

Thần hồn ngoại trừ tăng lượng một cách đơn thuần ra, cảm giác của Lý Bình hình như cũng trở nên càng thêm nhạy bén.

Hắn nhìn xuống mảnh thiên địa này và phát hiện bởi vì thế giới lên cấp mà ý thức lờ mờ của tiểu thế giới đang trong thai nghén.

Trước đó, tiểu thế giới Đại Khải chỉ dựa theo bản năng tự vận chuyển, không hề thể hiện ra "nhân cách hoá" rõ ràng giống như thiên đạo Huyền Hoàng.
Bình Luận (0)
Comment