Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1829 - Chương 1830: Thiện Ác Chung Gặp Lại

Chương 1830: Thiện ác chung gặp lại Chương 1830: Thiện ác chung gặp lạiChương 1830: Thiện ác chung gặp lại

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt già nua nhưng lại vô cùng kiên định của Hứa Khắc, cực kỳ giống dáng vẻ năm đó hắn khăng khăng rời khỏi đế quốc.

Trong mắt ngấn lệ lấp lánh, nhưng Tiểu Thanh không nói thêm gì nữa, nhẹ giọng đồng ý.

"Được"

Tiểu Thanh nắm chặt thanh kiếm gỗ trong lòng bàn tay, đồng thời nghiêm túc lắng nghe Hứa Khắc hướng dẫn cách sử dụng kiếm gỗ.

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Hứa Khắc nhìn về phía tôn, Vương Nhị Nhân.

Tôn Nhị Lang và Vương Huyền Bá thấy Hứa Khắc trịnh trọng như vậy, cũng không dám thất lễ: "Tiền bối còn có gì phân phó?”

"Các ngươi tạm chờ một lát, cách xa chút."

Hai người hai thú không hiểu cho lắm. Nhìn nhau, vẫn là ngoan ngoãn bay cách xa ngọn núi đá cao vút nơi Hứa Khắc ở.

Hứa Khắc ấn tay phải lên đỉnh núi, khẽ dùng lực.

Núi đá, thiên địa, thậm chí toàn bộ thế giới, đều hơi rung nhẹ lên trong chốc lát.

Giống như tiếng nguyền rủa sắc bén oán độc vang lên, lại giống như ảo giác.

Sau khi chấn động biến mất, tiểu thế giới này dường như có chút không giống trước đó.

Nhưng Tôn Nhị Lang bọn họ, lại không nhìn ra khác biệt cụ thể ở đâu.

Hứa Khắc chậm rãi đứng dậy, nhìn Vương Huyền Bá, chân phải dẫm mạnh.

Vương Huyền Bá ra hiệu Tôn Nhị Lang yên tâm, sau đó phi thân đi vào bên cạnh Hứa Khắc.

"Ngồi xuống đi."

Hứa Khắc dời chân, trên mặt đỉnh núi bất ngờ xuất hiện một khu vực đi sâu xuống.

Vương Huyền Bá đặt mông ngồi xuống.

"Có thể sẽ hơi đau, nhưng không chết được."

Hứa Khắc lúc này bay lên giữa không trung, chậm rãi nói.

Mà trong khoảnh khắc hắn bay khỏi phạm vi của ngọn núi đá cao ngất kia, Vương Huyền Bá hét thảm một tiếng. Giống như là có vật nặng nào đó bỗng nhiên đè lên người hắn, hắn bất ngờ không đề phòng, lưng trực tiếp bị ép dán vào mặt đất.

Xương cốt không ngừng bị nghiền nát, âm thanh ma sát không ngừng vang lên.

"Huyền Bá?" Tôn Nhị Lang hoảng sợ nói.

"Ta... không sao cả!" Một cái tay gần như thành bánh thịt duỗi ra từ trong thân thể, vô lực quơ quơ về phía Tôn Nhị Lang.

"Chỉ là... Quả thực có hơi đau một chút."

Hứa Khắc nhẹ nhàng chỉ về Vương Huyền Bá: "Đi thôi. Ta đã nói hắn không chết được."

Áp lực của Vương Huyền Bá hình như đã giảm bớt một chút, miễn cưỡng có thể ngẩng đầu lên được.

Tôn Nhị Lang thấy thế, hít một hơi thật sâu. Không do dự, cùng Tiểu Thanh và Tiểu Hồng ở phía trước dẫn đường.

Hứa Khắc thì nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau.

Tôn Nhị Lang cũng giống như Thanh và Hồng, bí mật quan sát sau lưng Hứa Khắc.

Vốn dĩ lúc Hứa Khắc ngồi, chiếc quan tài có vẻ mục nát phía sau không chút thu hút.

Nhưng không biết có phải là Tôn Nhị Lang ảo giác hay không, từ sau khi rời khỏi tiểu thế giới, quan tài kia dường như trở nên càng ngày càng nguyên vẹn.

Hình dạng cũng đang từ từ lớn lên.

Giống như là...

Giống như có thứ gì đó sẽ chui ra từ bên trong bất cứ lúc nào.

Lại liên tưởng đến ba yêu cầu kỳ quái mà Hứa Khắc dặn dò trước đó, trong lòng Tôn Nhị Lang mơ hồ sinh ra bất an.

Bên tai truyền đến âm thanh nức nở trầm thấp khó hiểu.

Đang lúc Tôn Nhị Lang không nhịn được định đi nghe, một luồng hàn ý lạnh buốt trong lòng chợt vận chuyển.

Tạp âm bên tai trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là Hứa Khắc thấp giọng nhắc nhở.

"Đừng để ý những âm thanh kỳ lạ đó."

Tôn Nhị Lang nhất thời kinh hãi đổ mồ hôi lạnh cả người.

Hẳn tự xưng không phải là người có ý chí yếu kém, lại ở trong thế giới mô phỏng Thái Diễn tông Hóa Đạo Thạch, trải qua một kiếp nhân sinh chân thực khác.

Thế mà mấy trăm năm lịch duyệt, đứng trước những âm thanh quỷ quái kia, vậy mà không chịu nổi một kích như thế. Gần như bị đắm chìm trong nháy mắt.

"Nếu không phải có Tiên Tâm Chú sư tôn thân truyền, e rằng tiêu rồi."

"Hứa Khắc này..."

Tôn Nhị Lang không dám nhìn Hứa Khắc và quan tài sau lưng hắn nữa, chỉ tập trung tăng nhanh tốc độ.

Không bao lâu, một đoàn người xuyên qua con đường hư không dài dằng dặc, đi tới bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải.

"A2" Lần này người phát ra âm thanh kinh nghỉ bất định, lại là Hứa Khắc.

Tôn Nhị Lang quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết tại sao, quan tài sau lưng của hắn, lại lần nữa trở thành mục nát, nhỏ đi một chút.

Gần như không có gì khác biệt với thế giới chỗ Hứa Khắc trước kia.

Đã sớm nhận được thông báo, tất cả con dân Đại Khải ở thành Thánh Kinh đều về nhà.

Thành trì lớn như vậy không có một ai, chỉ còn lại một con đường trống rỗng khai mở vì Hứa Khắc, thẳng tắp hướng đến Thánh Hoàng tọa.

"Sư tôn đang đợi tiền bối ngài." Tôn Nhị Lang cung kính nói.

Cũng không cần dẫn đường nữa.

Từ sau khi đi tới nơi này, Hứa Khắc đã cảm nhận được luồng khí tức cường đại ở khắp mọi nơi, giống như mặt trời trên trời bao phủ toàn bộ tiểu thế giới.

Vượt xa cảnh giới Hợp Đạo trên ý nghĩa tâm thường.

Thậm chí ác niệm Huyền Hoàng bị phong ấn trong quan tài sau lưng, đều bị áp chế ở mức độ nhất định.

Càng làm cho Hứa Khắc không thể nào tin là, hắn lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc mơ hồ từ trong luồng khí tức này.

Nhưng...

"Làm sao có thể?"

Trong lòng Hứa Khắc mang theo ba phần nghi hoặc, ba phần tâm thần bất định, còn có một chút kích động không muốn người khác biết.

Cuối cùng tiến vào bên trong Thánh Hoàng tọa.

Sau khi thấy rõ thân hình ngồi ngay ngắn phía trên, trong lòng Hứa Khắc nhẹ nhàng thở ra.
Bình Luận (0)
Comment