Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1831 - Chương 1832: Thiện Ác Chung Gặp Lại (3)

Chương 1832: Thiện ác chung gặp lại (3) Chương 1832: Thiện ác chung gặp lại (3)Chương 1832: Thiện ác chung gặp lại (3)

"Hứa Khắc, nếu như có thể, ngươi giúp ta trông giữ nó."

"Ta nghĩ, một ngày nào đó, nó sẽ suy nghĩ thông suốt.'...

Lúc ấy, Hứa Khắc cũng không hiểu Bạch tiên sinh.

Trong mấy ngàn năm này, ý thức thiên đạo Huyền Hoàng bị Bạch tiên sinh tách ra không những không suy nghĩ thông suốt mà ngược lại còn phát triển theo hướng ngày càng cực đoan.

Không chỉ có truyền đạt ý niệm, chửi mắng, càng ngày càng ác độc.

Thậm chí còn có thể ảnh hưởng bất cứ tồn tại nào tới gần nó.

Tiểu thế giới nơi Hứa Khắc dùng để phong ấn ý thức thiên đạo Huyền Hoàng, sinh cơ dần dần biến mất, hoàn toàn biến thành sa mạc hoang vu.

Mà thân thể của hắn, cũng càng thêm già yếu so với tình trạng bình thường.

Ngay trước ngày hôm nay, Hứa Khắc còn cho là cuối cùng mình sẽ nghênh đón kết cục bị ác niệm thôn phệ.

Lại không nghĩ rằng...

"Đây chính là lời Bạch tiên sinh nói tới, nghĩ thông suốt?"

"Chẳng qua là, bản thể khác, nghĩ thông suốt."

Hứa Khắc không khỏi nghĩ như vậy.

"Giao trả nó lại cho ta đi."

Đang lúc Hứa Khắc suy nghĩ quay cuồng, Lý Bình lên tiếng lần nữa.

Thức tỉnh Hứa Khắc từ trong trầm †ư.

Hắn không khỏi lùi lại một bước, bánh xe màu vàng vẫn như cũ trấn áp quan tài gỗ mục.

"Nói mà không có bằng chứng, làm sao chứng minh?"

Cho dù Hứa Khắc đã cảm nhận được khí tức quen thuộc ở trên người đối phương, nhưng ác niệm Huyền Hoàng bị phong ấn sau lưng thực sự quá quan trọng. Nếu như nhờ vả sai người, tuyệt đối sẽ tạo thành kiếp nạn khó mà tưởng tượng.

Đây cũng là nguyên nhân Hứa Khắc qua nhiều năm như vậy cũng từ đầu đến cuối đều để bản thân đơn độc một mình phong ấn.

Thật sự là không tìm được người được chọn vừa có năng lực, lại đáng tin cậy. Lý Bình thấy Hứa Khắc thận trọng như thế, vậy mà cự tuyệt hắn.

Cũng không tức giận, tiếng cười không ngừng vang vọng.

"Không phải ta nên chứng minh với người, mà là ngươi nên xem rõ rõ chân tướng!"

Theo Lý Bình, đỉnh cung điện Thánh Hoàng tọa, thậm chí bầu trời tiểu thế giới Đại Khải đều như bị xé mở.

Tâm mắt Hứa Khắc nháy mắt về tới Huyền Hoàng giới, từng cảnh tượng liên tiếp không ngừng hiện lên trước mắt hắn.

Tại nơi màn đêm vô tận, lốm đốm ánh sáng màu vàng không biết từ đâu hiện lên. Trong biển U Ám dấy lên từng trận gợn sóng vô hình.

Trên biển cả mênh môn vô tạn, từng sợi xiêng xích màu vàng giăng khắp nơi, hệt như một tấm lưới lớn. Bên trong lưới vàng, vang vọng tiếng kêu rên chói tai, không cam lòng, tràn ngập oán hận. Một luồng ý thức bị từ từ ma diệt. Mà ở giữa lưới vàng, Thánh Hoàng vô diện bằng hư mà đứng, khí tức uy nghiêm.

Một châu vực tương đối hoang vu, lực thiên địa cường hoành thêm vào trên người Thánh Hoàng vô diện. Bên cạnh hắn, một bóng dáng đen kịt màu mực như ẩn như hiện. Trước mặt của bọn họ tuy không có vật gì nhưng lại khiến Hứa Khắc theo bản năng cảm thấy bất an....

Những hình ảnh lần lượt loé lên đầu không ngoại lệ nói rõ liên hệ chặt chế giữa vị Thánh Hoàng vô diện trước mắt này và thiên đạo Huyền Hoàng.

Mà Hứa Khắc từ phản kháng trong quan tài sau lưng càng thêm kịch liệt, giống như không kịp chờ đợi muốn trở về ngay trên người ác niệm Huyền Hoàng cũng cơ bản làm rõ loại phán đoán này. Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng Hứa Khắc vẫn hơi do dự.

"Có lẽ là ta và ác niệm Huyền Hoàng đã ở chung quá lâu, trong bất tri bất giác đã chịu ảnh hưởng?" Hứa Khắc bỗng thấy kinh hãi trong lòng.

Hình tượng của Thánh Hoàng vô diện thực sự quá chính diện. Khiến cho Hứa Khắc mặt đối mặt với hắn lúc này cũng bất giác sinh ra nghi ngờ với chính chính.

"Ác niệm Huyền Hoàng đã bị phong ấn thực sự quá lâu. Đã sắp vượt qua mức cực hạn tu sĩ bình thường có thể năm giữ. Mà hắn và thiên đạo Huyền Hoàng hiện có cùng thuộc một thể, nếu đột nhiên trở về, e rằng ngay cả bản thân Thiên Đạo đều phải do đó sinh ra biến hóa cực đoan khó mà dự đoán."

"Chỉ có ta trấn áp nó trước, sau đó từ từ ma diệt tất cả ác niệm thì mới có thể trả đạo cho trời. Trong quá trình này, e rằng còn cần ngươi trợ lực một phen." Giằng co một hồi, Thánh Hoàng Lý Bình lên tiếng lần nữa nói.

Lời này vừa ra, Thánh Hoàng tọa xuất hiện hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Hứa Khắc hết sức bất ngờ.

Mà vách quan tài sau lưng hắn sau khi an tính một lúc lại càng chấn động điên cuồng hơn.

Lý Bình thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt oán độc gấp trăm lần lúc trước trên mặt bóng dáng nhợt nhạt trong lúc mơ hồ.

"Ngươi đi theo ta."

Lý Bình không thúc giục Hứa Khắc giao ra ác niệm Huyền Hoàng, mà là đưa hắn tới một vị trí trên không tiểu thế giới Đại Khải.

"Có cảm nhận được, nơi này có gì khác không?"

"Dao động của ác niệm Huyền Hoàng bị áp chế, gân như không cảm giác được. Không chỉ ác niệm Huyền Hoàng, còn có tiểu thế giới nơi này và bản thân thiên đạo Huyền Hoàng... Trong mắt Hứa Khắc lóe lên một tia kinh ngạc.

"Nơi này là chỗ mắt trận của đại trận Thiên Địa Vạn Linh'. Trận này phong thiên tuyệt địa, đừng nói ý niệm thế giới, cho dù là Chân Tiên buông xuống cũng có thể ngăn cản phần nào." Giọng điệu Lý Bình bình thản nói.

Trong ký ức nhận thức của hắn, trận pháp này quả thực có thể ngăn cản mấy phần Chân Tiên buông xuống.

Mà tuy Hứa Khắc đã sống rất lâu nhưng cũng chưa từng chân chính nhìn thấy Chân Tiên rốt cuộc có uy năng cỡ nào. Vì vậy cũng không có nghỉ ngờ gì về câu nói này của Lý Bình.
Bình Luận (0)
Comment