Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1832 - Chương 1833: Mượn Vận Thôn Thiên Niệm

Chương 1833: Mượn vận thôn thiên niệm Chương 1833: Mượn vận thôn thiên niệmChương 1833: Mượn vận thôn thiên niệm

"Có trận này ở đây, cho dù trực tiếp thả ra, nó cũng không thể thoát vây."

Hứa Khắc cũng hiểu sơ một ít về trận pháp.

Quan sát càng nhiều lại càng kinh hãi.

Đại trận Thiên Địa Vạn Linh này đúng như lời Lý Bình, huyền diệu vô cùng.

"Nếu năm đó ta có trận này thì cũng không cần tự mình trấn áp mấy ngàn năm" Sau khi Hứa Khắc chấn động, trong lòng không tránh được có phần ngẩn ngơ.

Tham quan đại trận Vạn Linh xong, Lý Bình lại mang Hứa Khắc tới chỗ Ân thượng nhân. Giống như học đường bình thường, tràn đầy hài đồng nghiêm túc học tập. Từng khuôn mặt ngây thơ kéo tâm tư Hứa Khắc trở về trong miếu nát nhỏ ở thành Ninh Viễn ngàn năm trước. Hình ảnh năm đó, bất ngờ xuất hiện xếp chồng lên cảnh tượng trước mắt, Hứa Khắc không khỏi có phần ngây dại.

Mà phản ứng của Ân thượng nhân lại có chút kinh hãi.

Hắn đang dạy bọn nhỏ học, bỗng nhiên trở nên hoàn toàn bất động.

Sau khi dừng lại trong nháy mắt, hắn thình lình đứng lên, gắt gao nhìn về phía quan tài sau lưng Hứa Khắc.

Sau khi thân thể run rẩy từng hồi, vậy mà từ trong thân thể trực tiếp nứt ra. Lộ ra một bản thân khác vẫn luôn giấu kín.

Trong bốn con mắt đều tràn ngập tham lam trước giờ chưa từng thấy.

Hứa Khắc khẽ cau mày, ánh mắt như nhìn con mồi kia làm hắn rất không thoải mái.

Càng làm cho hắn để ý là, biểu hiện của ác niệm Huyền Hoàng trong quan tài sau lưng.

Rất kỳ quái.

Bỗng nhiên yên tĩnh lại, âm thanh mắng chửi, mê hoặc luôn hiện lên bên tai Hứa Khắc lại lần nữa biến mất không thấy.

Nhưng không giống như ở trong đại trận Thiên Địa Vạn Linh trước đó, bản thân ác niệm Huyền Hoàng không chịu ảnh hưởng.

Ngược lại giống như bị kinh hãi, bản thân ngừng công kích.

Một lúc sau, ác niệm Huyền Hoàng lại lần nữa không ngừng đập vách quan tài, tỏ rõ sự tồn tại của chính mình.

Nhưng ở trong mắt Hứa Khắc, đây lại giống như là đang hư trương thanh thế hơn.

Thân thể Lý Bình ngăn giữa Ân thượng nhân và ác niệm Huyền Hoàng, lúc này mới làm cho hai người khôi phục bình thường.

Thân thể Ân thượng nhân từ trong xé rách khép lại lần nữa, hắn nhếch miệng cười nói: "Không nghĩ tới, đường đường thiên đạo Huyền Hoàng lại cũng sẽ có một phần rơi vào nông nỗi này?”

"Nếu để những huynh đệ của ta biết, không chừng sẽ vui mừng biết bao nhiêu."

Ân thượng nhân nói, tặc lưỡi: "U hồn thế giới như rác rưởi, ta ngược lại đã từng ăn không ít. Ý niệm thế giới hoàn chỉnh này, ta còn chưa từng thử đâu. Không biết rốt cuộc là hương vị gì."

Hứa Khắc nghe vậy, trong lòng sợ hãi không thôi.

Lại nghe Lý Bình truyền âm giới thiệu lai lịch của Ân thượng nhân này.

"U hồn thế giới bị Huyền Hoàng giới căn nuốt để lại, cực kỳ ngưỡng mộ Bạch tiên sinh?"

Mới đầu Hứa Khắc còn hơi lo nghĩ, nhưng sau khi nhìn thấy xương sườn trắng Ân thượng nhân trân tàng, trong đầu hắn cũng không còn ý nghĩ dư thừa nào nữa.

Cho dù chỉ là xương sườn giống như người thường lại bình thường vô cùng.

Nhưng Hứa Khắc chỉ liếc nhìn là biết, nó là thứ thuộc về Bạch tiên sinh.

Khuôn mặt mang theo nụ cười Bạch tiên sinh của lại lần nữa xuất hiện trước mắt Hứa Khắc, trong nháy mắt lại đột ngột vỡ nát.

Chỉ còn lại khúc xương sườn trắng này.

Hứa Khắc bỗng đau lòng khôn nguôi.

Mà sau khi Ân thượng nhân biết quan hệ đặc biệt giữa Hứa Khắc và Bạch tiên sinh cũng thu hồi hung tướng trước đó, trở nên bình thản.

Chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng đảo qua trên quan tài mục nát.

"Có Ân đạo hữu ở đây, nếu nó chạy trốn từ trong cấm chế tầng tầng lớp lớp cũng nhiều nhất là kết cục trở thành đồ ăn trong mâm." Lý Bình lạnh nhạt nói.

Tâm trạng Hứa Khắc hơi khôi phục lại, lúc này xem như cuối cùng cũng tin tưởng thân phận và kế hoạch của vị Thánh Hoàng vô diện này.

Trong nháy mắt buông bỏ chấp niệm trong lòng, Hứa Khắc chỉ cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

"Ta đã kiên trì lâu như vậy, kế tiếp cứ để chính Huyền Hoàng giới tới đi." Hứa Khắc thầm nghĩ như vậy.

"Thế nào, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hắn à?" Ân thượng nhân ngược có phần ngoài ý muốn nhìn về phía Lý Bình.

Lý Bình kể lại sơ qua một lượt chuyện xảy ra ở châu La Yên lúc trước, sau đó nói: "Hắn có trợ giúp rất lớn với ta”

Ấn thượng nhân nhún vai: "Vậy ta không cướp với ngươi. Cho dù ta ăn, nhiều nhất cũng là được ăn một bữa no căng, vẫn phải bài tiết ra."

Lý Bình im lặng không tiếp lời. "Cây ngân châm kia.." Ân thượng nhân chợt bày ra cho Lý Bình xem một hình ảnh.

"Có phải hình dạng như này không?"

Lý Bình gật đầu: "Làm sao? Ngươi từng thấy à?"

"Hình như có tí ấn tượng, nhưng đã là chuyện rất lâu lúc trước" Ân thượng nhân híp mắt, đang nhớ lại điều gì.

"Phải rồi, rất lâu trước đó, ta đã từng nhìn thấy ở nơi này. Chẳng qua khi đó còn không phải ta, là một phần ký ức sót lại ta từng nuốt. Cho nên chỉ tiết cụ thể lại không quá nhớ rõ. Nếu ngươi có hứng thú có thể tới đây tìm xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó."

Ấn thượng nhân truyền tấn một địa điểm cho Lý Bình.

Dường như u hồn thế giới vẫn còn †ồn tại cảm ứng yếu ớt với nguyên thân của mình. Địa điểm Ấn thượng nhân truyền tấn vậy mà trực tiếp đúng là vị trí chính xác của Huyền Hoàng giới hiện tại.

"Ta đã biết. Trước tiên xử lý xong việc này lại nói. Dựa vào thực lực hiện tại của ta, cho dù thật sự phát hiện được gì, sợ rằng cũng khó mà truy đến cùng." Lý Bình không hề kiêng ky gì mà là vô cùng thẳng thắn nói.
Bình Luận (0)
Comment