Chương 1834: Mượn vận thôn thiên niệm (2)
Chương 1834: Mượn vận thôn thiên niệm (2)Chương 1834: Mượn vận thôn thiên niệm (2)
"Huyền Hoàng giới, quả thực yêu ma quỷ quái quá nhiều. Ân thượng nhân thấp giọng hừ một tiếng.
Lúc này Lý Bình lại nhìn về phía Hứa Khắc: "Ta và Ân đạo hữu lúc trước tính tính toán thu thập, mai táng, nhập thổ vi an hài cốt thất lạc của Bạch tiên sinh. Nếu ngươi nguyện ý, sau này có thể giúp đỡ bọn ta việc này."
Hứa Khắc tự nhiên không hề do dự đồng ý ngay, ngay cả giọng nói đều hơi run rẩy: "Được, được."
Đã thành công thuyết phục người trông coi Hứa Khắc, kế tiếp chính là thả ác niệm Huyền Hoàng ra, hấp thu.
Tuy Lý Bình có tự tin tuyệt đối, lại cũng không chủ quan. Mà là chuẩn bị đầy đủ trước.
Ngày hôm sau, một tin tức đã truyền khắp toàn bộ Thánh triều.
Bảy ngày sau, Thánh Hoàng vô thượng sẽ giáng xuống ân trạch.
Phàm là dân chúng thành tâm cầu nguyện trong bảy ngày này đều sẽ nhận được khen thưởng của Thánh Hoàng.
Tâm càng thành, khen thưởng càng phong phú.
Cầu nguyện với Thánh Hoàng vốn là chuyện bắt buộc của con dân Đại Khải, hiện tại Thánh Hoàng rõ ràng sẽ có khen thưởng giáng xuống, mọi người lại nào dám sơ suất?
Sau đó, chỉ trong nửa ngày sau khi thánh mệnh được truyền đạt, Lý Bình bèn cảm nhận được khí vận của Thánh triều Đại Khải ngưng đọng trước giờ chưa từng có. Thậm chí lực khí vận của 'Thiên Địa Khí Điển' hình thành trong cơ thể mình bất ngờ mơ hồ có xu thế từ màu tím lột xác thành màu vàng.
"Cách này chỉ hiệu quả nhất thời, không được lâu dài."
"Nếu nuốt lời còn sẽ phải gánh chịu phản phệ, thậm chí cảnh giới giảm xuống cũng không phải không có."
Lý Bình cảm nhận thực lực của mình không ngừng leo lên cao, nhưng trong lòng lại tỉnh táo vô cùng.
Nguyên lực màu vàng bị rút đi, vạn chúng ngưng tại một lòng.
Đại trận Thiên Địa Vạn Linh theo đó †ừ từ vận chuyển.
Che chắn tất cả liên hệ với bên ngoài.
Thời khắc này, chẳng những không cách nào quan trắc được sự tồn tại của tiểu thế giới Đại Khải từ trong Huyền Hoàng giới. Thậm chí ngay cả Bách Hoa đạo nhân ở trong Ngũ Hành đại động thiên gân trong gang tấc cũng bỗng nhiên mất đi cảm ứng với tiểu thế giới Đại Khải.
Nếu không phải Lý Bình đã sớm thông báo cho nàng, Bách Hoa sợ rằng sẽ nghĩ lầm Đại Khải đã gặp phải tai kiếp đáng sợ nào đó.
Quá trình cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng vẫn phải ngăn cản thiên đạo Huyền Hoàng bên ngoài.
Nếu không nói không chừng sẽ xảy ra chuyện khó mà dự liệu được.
Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua.
Trạng thái của Lý Bình đã đạt đến đỉnh phong trong bảy ngày ấp ủ chuẩn bị. Lúc này ở trong trận nhãn đại trận Vạn Linh, Ân thượng nhân, Hứa Khắc, còn có Y Thuật, ba người cùng đứng.
Lý Bình thì lăng không hư toạ giữa ba người.
Y Thuật là một phần của Thái Diễn Hóa Đạo Thạch, tự nhiên cũng đã nhạy bén nhận ra biến hóa không giống bình thường xảy ra trong tiểu thế giới Đại Khải.
Chủ động tìm tới cửa dò hỏi.
Mà chuyện của Lý Bình không gì không thể nói với người khác, trực tiếp nói ra kế hoạch cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng.
Y Thuật sau khi ngơ ra trong chốc lát, lập tức nói ra cũng muốn tham gia giúp đỡ.
Thậm chí chủ động nói ra, sau này có lẽ có thể tiến một bước làm sâu sắc hợp tác giữa Thái Diễn tông và Thánh triều Đại Khải.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Bình vân đồng ý thỉnh cầu của Y Thuật.
Hắn mời ba người này chẳng qua là làm ra vẻ thôi.
Trong đại trận Thiên Địa Vạn Linh, tất cả đều do hắn nắm giữ.
Y Thuật này thành thật thì cũng thôi, nếu như có dị động gì, Lý Bình dùng một ý niệm là có thể luyện hóa hắn.
Cùng cắn nuốt chung với ác niệm Huyền Hoàng luôn.
"Trận, khởi!"
Lý Bình lạnh giọng quát.
Ba người trong trận chỉ cảm thấy bầu trời lập tức trở thành một mảnh hỗn độn.
Trong đó thỉnh thoảng có tỉnh điểm màu tím lóe qua.
Giống như tiến vào trong hư không vô tận, rời đi thế giới tồn tại chân thực.
Ba người cùng run lên.
Lúc này Lý Bình nhẹ nhàng chỉ tới quan tài gỗ mục nát đặt bên cạnh.
Không có tiếng vang phá huỷ kịch liệt gì.
Lớp phong ấn gỗ giống như một làn khói đen, tiêu tán không thấy.
Một bóng dáng từ mơ hồ trở nên rõ ràng xuất hiện trong trận pháp, ngay trước mặt Lý Bình.
Khác với dáng vẻ oán độc Lý Bình nhìn thấy lúc trước.
Lúc này người trước mắt hắn bất ngờ không khác gì Bạch tiên sinh trong ký ức.
Khẽ mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn ăn †a sao?"
Trong mắt không có oán hận, ngược lại là vui mừng, thoải mái.
"Bạch tiên sinh?!" Vẫn là Hứa Khắc không nhịn được trước nhất, kinh ngạc hô lên.
Không phải là định lực của Hứa Khắc không đủ, thật sự là bóng dáng này quá mức tương tự Bạch tiên sinh.
Lý Bình không hề bị lay động, hờ hững gật đầu: "Không sai."
"Có thể hợp nhất với ta, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa."
Chỉ một câu đơn giản bèn làm cho biểu cảm trên khuôn mặt ác niệm Huyền Hoàng vốn vân đạm phong khinh bỗng chốc cứng đờ.
"Ngươi tính là thứ gì?!"
Ác niệm Huyền Hoàng không làm ra vẻ được nữa, thất thố thét lớn.
Hắn đột nhiên hóa thành một luồng hắc khí lao về phía Lý Bình.
Nhưng trước mặt Lý Bình hệt như có khoảng cách vô hạn.
Mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng căn bản không thể tới gần.
"ồn ào."
".. Chờ ngươi và ta hợp nhất là ngươi sẽ biết ta là gì thôi."
Lý Bình liếc nhìn ác niệm Huyền Hoàng.
Một luồng cự lực xán lạn từ trên trời giáng xuống.
Tức khắc trói chặt khói đen ác niệm biến thành.
"Vạn Linh Chúng Sinh Ý, Thiên Địa Đại Ma Bàn!" Trong miệng Lý Bình ngâm khẽ, một vòng xoáy màu tím vàng chậm rãi sinh ra trên đỉnh đầu mọi người.