Chương 1835: Tiên khu Đại thiên tôn
Chương 1835: Tiên khu Đại thiên tônChương 1835: Tiên khu Đại thiên tôn
Bên trong vòng xoáy tím vàng mơ hồ có bão táp tuôn trào.
Phía dưới cùng vòng xoáy năng lượng như phễu là bóng dáng có phần kinh hãi của ác niệm Huyền Hoàng.
Từng hình ảnh khuôn mặt của sinh mệnh khác nhau nhanh chóng lóe qua trong vòng xoáy bão táp. Giống như gió lốc lớn xé rách ác niệm Huyền Hoàng.
Bởi thế mà thân thể của hắn trở nên dần dần vặn vẹo mơ hồ.
"Ta chính là thiên đạo Huyền Hoàng! Là cha là mẹ của tu sĩ các ngươi! Sao lại dám... đối xử với ta như vậy!"
"Lại một lần! Lại một lần! Nhân loại các ngươi đều đáng chết!" Ác niệm Huyền Hoàng gào thét.
Không lựa chọn bó tay chờ chết, tướng mạo vốn rất giống Bạch tiên sinh cuối cùng lộ ra hình dáng.
Thân thể bành trướng như bóng bơm hơi, chớp mắt đã tạo thành một con quái vật dị dạng đáng sợ toàn thân mọc đầy mụn cơm màu xanh tím lẫn lộn. Càng khiến người ta sởn gai ốc là, khuôn mặt của ác niệm Huyền Hoàng đã biến mất không thấy đâu nữa. Hoặc là nói, vô số hắc ảnh nhanh chóng du động mặt ngoài thể xác của hắn chính là từng khuôn mặt của hắn bây giời
Biểu cảm mỗi mặt mỗi khác, lại không mặt nào có biểu cảm chính diện tích cực. Điên cuồng, căm hận, tuyệt vọng, bạo ngược...
Phàm là phần tối tăm, vặn vẹo nhất của sinh linh, tất cả đều bày ra không sót trên người ác niệm Huyền Hoàng.
Sát khí màu đen như thực chất từ trong cơ thể hắn tuôn ra, phóng lên tận trời, chính diện nghênh đón lực bão táp xoay tròn của vòng xoáy tím vàng.
Trong tiếng va chạm lặng yên không tiếng động, vậy mà làm cho Thiên Địa Đại Ma Bàn của Lý Bình hơi dừng lại.
Lý Bình chú ý tới, ước chừng một phần ba khuôn mặt ác niệm Huyền Hoàng đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
"Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!"
Tiếng nguyền rủa chói tai bộc phát, thổi quét tới.
Ba người Hứa Khắc hộ trận cho Lý Bình lúc này đều hơi cau mày.
Trên khuôn mặt không có gì của Thánh Hoàng Lý Bình tức thì bị ác niệm trùng kích, ẩn ẩn hiện ra ngũ quan mơ hồ.
Vô số xúc tu mọc đầy bướu thịt màu xanh tím từ trong thể xác quái vật ác niệm Huyền Hoàng vươn ra, điên cuồng vung vẩy, thử tránh thoát trói buộc của đại trận Vạn Linh.
Song đây có thể nói là đại trận tuyệt thế Giải Ly điệp thôi diễn cực hạn, há lại để hắn dễ dàng đột phá như vậy?
Sau khi đình trệ ngắn ngủi, vòng xoáy tím vàng lại lần nữa chầm chậm chuyển động.
Tiếng bão táp rít gào càng hơn lúc trước.
Còn từ đó truyền đến từng trận tiếng nhân loại cầu nguyện, trong cộng minh tạo thành một luồng vận luật đặc biệt, cứng rắn đè xuống tiếng gào thét rung trời của ác niệm Huyền Hoàng. "Tà ác chung quy không thể chiến thăng chính nghĩa."
"Nhìn xem dáng vẻ của ngươi bây giờ có xứng đáng với bốn chữ 'Thiên Đạo Huyền Hoàng' không?!"
Âm thanh lạnh nhạt của Lý Bình mang theo chút trào phúng xuyên thấu rất nhiều tạp âm trong trận pháp đối kháng, truyền tới chính xác trong tai ác niệm Huyền Hoàng.
"Khốn nạn! Là ai làm hại?!"
Sau khi dại ra một hồi, hắn hoàn toàn bạo nộ.
Hiển nhiên ngay cả chính ác niệm Huyền Hoàng đều có phần không cách nào chấp nhận bản thân rơi xuống tình cảnh như hiện giờ.
Thân thể bị Thiên Địa Đại Ma Bàn trấn áp bất ngờ có thế lần nữa hăm hở, chống lại. Lý Bình lại khẽ gật đầu, cùng lúc không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích, kích động ác niệm Huyền Hoàng cũng ngưng thần chủ trì đại trận Thiên Địa Vạn Linh.
Đem mảnh vụn tách ra từ trên người ác niệm Huyền Hoàng thông qua vòng xoáy hấp thu vào trong cơ thể mình.
Cảm xúc tiêu cực như nước nhỏ giọt, không ngừng tràn vào trong ý thức Lý Bình.
Ba người hộ trận thấy vậy đều không tránh được hơi căng thẳng.
Bọn họ bởi vì ở trong trận, càng có thể cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của đại trận Vạn Linh này.
Cho dù đã bị phong ấn mấy ngàn năm nhưng nói cho cùng vẫn một phần Thiên Đạo đại thế giới này. Mà ở trước mặt trận pháp này, lại có thể nói là không có tí sức phản kháng nào.
Thậm chí làm cho chuẩn bị ban đầu của ba người đều không có đất dụng võ. Chỉ cần yên tĩnh xem Thánh Hoàng Lý Bình biểu diễn là được.
Trận pháp này càng đáng sợ lại càng khiến bọn họ khó mà kiềm được lo lắng.
Nếu như Thánh Hoàng bị ác niệm ảnh hưởng, mất khống chế...
Sợ rằng sẽ là một trận tai nạn còn đáng sợ hơn ác niệm Huyền Hoàng thoát vây vạn phần.
Cho dù bọn họ rất có lòng tin đối với thực lực của Thánh Hoàng, lúc này cũng không tránh được có phần căng thẳng.
Dẫu sao lúc này bọn họ vẫn còn đang ở trong trận.
"Không cần lo lắng, ta rất ổn." Mà Lý Bình giống như đã nhận ra dao động cảm xúc của bọn họ, bình tĩnh truyền âm giải thích.
Không nhắc tới mức độ bền bỉ của ý chí bản thân Lý Bình, chỉ dựa vào Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú thêm vào, hắn không thể nào bị ác niệm Huyền Hoàng vặn vẹo nhân cách. Càng không cần nói, biện pháp hắn dùng không phải hung ác một hơi nuốt hơi, mà là dùng Thiên Địa Đại Ma Bàn chậm rãi nghiền nát ác niệm Huyền Hoàng từng chút một, chậm rãi hấp thu. Giảm tác dụng phụ xuống mức thấp nhất.
"Lại thêm ý niệm của hàng tỉ con dân Đại Khải định neo cùng ta."
"Hàng tỉ chúng sinh có thể luyện thần. Đây chỉ là một phần thiên đạo Huyền Hoàng lúc đầu, lại làm sao có thể ảnh hưởng đến ta?" Trong lòng Lý Bình sáng tỏ một mảnh.
Thay vì nói là ứng đối "ác niệm", lúc này áp lực lớn hơn của Lý Bình thật ra là dùng để tiêu hóa ký ức hỗn loạn loang lổ rối ren trong cơ thể đối phương.