Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1839 - Chương 1840: Nguyên Lực Phong Tiên Tai (3)

Chương 1840: Nguyên lực phong tiên tai (3) Chương 1840: Nguyên lực phong tiên tai (3)Chương 1840: Nguyên lực phong tiên tai (3)

Nghe được câu nói này của Tôn Lộ Dao, Lý Phàm mới hơi xoay đầu lại.

"Ồ? Ngươi khẳng định như vậy?"

Tinh thần Tôn Lộ Dao chấn động, vội vàng giải thích: "Tôn tại như bọn ta luôn có thể cảm ứng lẫn nhau. Đặc biệt là Vô Lượng Kính ta còn kiêm cả năng lực đo trời tra đất, nếu như Huyền Hoàng giới thật sự vẫn có tiên khí khác tồn tại, như vậy xác suất sau khi ta phục hồi tìm được bọn chúng vẫn là rất lớn."

Lý Phàm bật cười: "Ta thấy ngươi bị nhốt quá lâu, thực sự có chút không nhịn nổi, muốn ra ngoài thăm thú nhỉ."

Tôn Lộ Dao thong dong cười: "Đương nhiên cũng có nguyên nhân này. Nhưng mà ý nghĩ giúp tiền bối tìm kiếm tiên khí của ta tuyệt đối không phải nói dối."

Lý Phàm liếc nhìn hắn: "Vẫn là hoàn toàn loại trừ phong tai này rồi nói sau."

Vẻ mặt Lý Phàm có phần nghiêm trọng: "Đừng thấy bây giờ nó trông như đã cực kỳ suy yếu, nhưng bản nguyên lại vẫn không có dấu hiệu hoàn toàn giảm bớt."

"Dâu sao cũng là lực lượng siêu việt phàm tục, không thể khinh thường."

Tôn Lộ Dao tràn đây đồng cảm, không kiềm được gật đầu. ...

Thánh triều Đại Khải.

Cách lúc Lý Bình hoàn toàn cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng đã qua hơn mười ngày.

Lý Bình đạt được một lực lượng lớn như vậy, thực lực tăng vọt cũng cần một khoảng thời gian tiêu hóa, thích ứng.

Hắn khó có được nghỉ ngơi.

Nhưng là Thánh triều Đại Khải nội bộ, thì là trước gây nên phồn vinh hưng thịnh bộ dáng.

Hiện giờ khí vận Thánh triều Đại Khải và độ cao của Thánh Hoàng Lý Bình đã trói chặt.

Trong tình huống bình thường, sau khi tu hành Thiên Đế Khí Điển, khí vận hoàng triều tăng trưởng sẽ kéo theo thực lực đế hoàng tấn thăng.

Nhưng lúc này ở Đại Khải lại vô cùng hiếm thấy thực lực Thánh Hoàng đột phá, trả lại khí vận cho Thánh triều.

Mà sau khi dân tâm, khí vận Thánh triều tiến một bước tăng cường thì cuối cùng lại nghênh đón trả lại cho Thánh Hoàng. Bởi vậy, ngoài thực lực tăng lên do căn nuốt ác niệm Huyền Hoàng mang tới ra.

Thiên Đế Khí Điển của Lý Bình cũng lại sắp đến gần mức độ lột xác sau khi đột phá không lâu.

Chỉ là lần này, trong điển tịch gốc không có ghi chép về con đường phía trước.

Đã không còn đường nào có thể đi.

"Tương tự dưới Chân Tiên, tương tự Trường Sinh kỳ đã là khí vận chảy đến cực hạn."

"Nói cho cùng muốn đơn thuần dựa vào khí vận hoàng triều phá vỡ gông xiềng, thành tựu Chân Tiên..."

"Vẫn là quá khó khăn."

"Trừ khi là Thánh triều vĩ đại có thể vượt ngang tỉnh hải." Lý Bình khẽ lắc đầu, đè xuống ý nghĩ này.

Đại tiền đề của tỉnh hải chí ám ở đây, cho dù là Thánh triều Đại Khải nhất thống Huyền Hoàng giới cũng không đủ chống đỡ hắn đột phá cảnh giới Chân Tiên.

"Nếu đường này đã không thông, vậy thì phải mở ra lối riêng."

"Ác niệm Huyền Hoàng bị ta cắn nuốt, tiếp đó, nếu như ta vẫn muốn trở nên mạnh hơn..."

"Một là chí bảo hồ câu cá."

"Thứ hai..."

Thánh Hoàng ngồi ngay ngắn trong Thánh Hoàng tọa, trong đầu hiện ra bóng dáng tạo vật bản thổ Huyền Hoàng giới như Nhược Mộc, phiến đá.

"Là một phân pháp tắc Huyền Hoàng giới, Thiên Đạo gặp đại nạn, bọn họ lại sống rất tốt."

"Thiên địa ban tặng, nếu bọn họ đã vô dụng với thiên địa, vậy thì phải thu về thiên địa."

Một luồng khí túc sát từ trên người Thánh Hoàng vô diện hiện lên.

Trong đầu Lý Bình phun trào sát ý, nhưng rất nhanh, khí tức phát ra quanh người lại ẩn nấp vô tung.

Làm Thánh Hoàng Đại Khải, nhất định phải hỉ nộ không lộ.

Cho dù lúc này không có mặt người ngoài cũng phải như thế.

"Thu hồi lực lượng thiên đạo Huyền Hoàng cũng không nhất định phải tru sát bọn họ."

"Nếu như bọn họ tự nguyện trả lại lực lượng, ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Nhưng nếu như..."

Trong lòng Lý Bình hoàn toàn lạnh lếo.

Nhược Mộc, phiến đá, tuy nói cũng chỉ là một thân một mình, nhưng sức chiến đấu của bọn họ, cũng tuyệt đối tương đương với tu sĩ Trường Sinh kỳ. Khai chiến với bọn họ coi như làm thử trước khi quyết chiến với Vạn Tiên Minh, cũng là lựa chọn không tệ.

"Sư tử vồ thỏ, phải dùng toàn lực. Ta cũng không thể coi thường bọn họ."

"Thực lực của Nhược Mộc yếu hơn thì hạ thủ với hắn trước. Còn phải tránh tai mắt của phiến đá..."

Một kế hoạch ẩn ẩn thành hình trong lòng Thánh Hoàng.

Cổ thụ Địa Mạch là một trong ba nhánh lớn rơi xuống nhân gian của Nhược Mộc, nhất định sẽ sinh ra liên hệ đặc biệt với cơ thể mẹ.

Từ sau khi bị tu sĩ làm trọng thương, Nhược Mộc liền điên điên khùng khùng, không hiện thế gian.

Có lẽ có thể thông qua cổ thụ Địa Mạch, trước tiên toả định chỗ ẩn thân chân chính của Nhược Mộc. Sau đó lại làm suy yếu lực lượng của hắn.

Trong lòng chợt động, không bao lâu sau, Vương Huyền Bá bèn tới trong Thánh Hoàng tọa.

Ác niệm Huyền Hoàng bị Lý Bình hoàn toàn cắn nuốt, hắn tự nhiên cũng không cần thiết ở mãi trên đỉnh núi của tiểu thế giới phong ấn nữa.

Không lâu trước đó sau khi nhận được truyền âm của Thánh Hoàng cũng đã quay trở về Thánh Kinh thành.

Mà trận trời giáng ân trạch lúc Lý Bình đột phá cũng vì nguyên do có cơ thể con phân thân ở tiểu thế giới nên cũng hưởng thụ được một ít.

Lúc này cảnh giới của Vương Huyền Bá đã đạt đến mức mơ hồ sắp đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, cách Hóa Thần không còn xa.

Chẳng qua thực lực của Vương Huyền Bá thể hiện nhiều hơn trên năng lực đủ loại dị thú. Cảnh giới đối với hắn thực ra cũng không quá quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment