Chương 1841: Nơi hồng quang tan biến
Chương 1841: Nơi hồng quang tan biếnChương 1841: Nơi hồng quang tan biến
"Đạo Nhất Trùng có loại biến dị thể có thể ăn mòn linh mộc. Ngươi bồi dưỡng ra một ít trước, sau đó không lâu sẽ có tác dụng lớn với ta."
Vương Huyền Bá gật đầu lĩnh mệnh. ...
Đang lúc Thánh Hoàng Lý Bình chuẩn bị lần đầu hiển lộ tranh đến Huyền Hoàng giới.
Đầu bên kia tinh hải chí ám xa xôi, bên ngoài Huyền tiên chu, Lý Phàm thánh thai lại gặp phải một trận nguy cơ.
Ngọn nguồn nguy hiểm không phải đến từ lực Chân Tiên còn sót lại trong tinh không hoặc là tu sĩ không biết tên.
Mà là vùng biển di vật hắn đang ở này.
Không lâu trước đây, vốn dĩ vùng phế tích vô cùng ổn định này không biết vì nguyên nhân gì lại tự dưng hơi rung động.
Biển di vật rung động chỉ là phụ, quan trọng hơn là lúc vùng phế tích trở nên không giống một bản thể nữa, lực hút đến từ tường cao ở chỗ sâu hơn tinh hải lại càng rõ ràng.
Trong mắt Lý Phàm thánh thai, toàn bộ tỉnh không như đột ngột triều dâng, cuốn sạch vô số di vật tụ tập một chỗ, kéo đến bên bờ biển.
Huyền tiên chu đã khởi động dự án đặc biệt.
Cho dù tiên chu không hiện hình, vẫn ẩn nấp trong hư không, nhưng Lý Phàm thánh thai vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng di động của tiên chu. Không phải tiến lên theo phương hướng cố định mà là như lắc mình dịch chuyển, không ngừng biến ảo phương vị.
Như một chiếc la bàn không ngừng xoay tròn, tháo bỏ lực hút đến từ tường cao.
Lý Phàm thánh thai mới đâu cũng muốn học loại phương pháp này, chống cự lực hút tường cao.
Nhưng lại không hề dễ dàng như khi nhìn qua.
"Tiên chu xoay tròn không phải chỉ là lấy thân mình làm tiết điểm, mà là mơ hồ nối liền cùng một chỗ với toàn bộ biển di vật. Mượn di vật gần như vô cùng nhiều mới miễn cưỡng tránh thoát."
Lý Phàm thánh thai chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng đang lôi kéo thân thể của mình.
Cho dù ngự kiếm phi độn về hướng ngược lại cũng luân hãm từng chút một.
Mắt thấy cách Huyền tiên chu càng lúc càng xa, sắp bị kéo vào chỗ sâu biển di vật, Lý Phàm thánh thai không nhịn được sinh ra ý nghĩ cưỡng ép xông vào tiên chu lánh nạn.
Tuy sẽ nghênh đón một phen khổ chiến, nhưng cũng tốt hơn là nghênh đón tường cao vô hình đâm tới.
Lúc hắn chuẩn bị hành động, trong tinh hải chí ám, từ Huyền Hoàng giới, phương hướng chỗ Tiên Khư, sự loé sáng của một luồng hồng quang bảy màu thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trước tiên là hơi ngơ ra, rất nhanh hắn bèn phản ứng lại, đó là mười sáu tu sĩ Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh ứng lời điều động của Truyền Pháp mà đến!
"Tới nhanh như vậy?"
Lý Phàm thánh thai không khỏi lấy làm kinh hãi.
Cho dù có nhân tố tốc độ dòng chảy thời gian các khu vực trong tỉnh hải không giống nhau, hồng quang này đến trước Lý Phàm dự tính rất lâu.
"Chờ đã, chẳng lẽ lực hút bỗng nhiên biến hóa này chính là để tiếp dẫn hồng quang Vạn Tiên Minh?"
Nhìn luồng hồng quang bay nhanh mà qua trong tỉnh hải, trong đầu Lý Phàm không khỏi nổi lên ý nghĩ này.
Trâm ngâm một lúc, hắn từ bỏ giãy giụa không cần thiết, mượn lực hút, cũng đi theo phi độn về phía chỗ sâu tinh hải.
Tốc độ hồng quang cực nhanh nhưng cũng không khỏi chậm đi trong biển di vật chồng chất phế tích.
Lý Phàm dùng kiếm trận hộ thể, lặng lẽ bám theo. Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng, phạm vi biển di vật hẳn có hạn.
Nhưng sau khi liên tục bám theo Huyền Hoàng giới ước chừng ba ngày vân không bay ra khỏi vùng phế tích liên miên này. Lý Phàm rốt cuộc có nhận thức sơ lược về quy mô Tu Tiên giới của tỉnh hải chí ám đã từng cường thịnh.
Ngoài di vật không nhìn thấy phần cuối thì không có phân chia phương hướng đông tây nam bắc.
Nhưng hồng quang Vạn Tiên Minh hiển nhiên có chỉ dẫn riêng biệt, từ đầu tới cuối đều duy trì một phương hướng cố định.
Mà lộ tuyến hành động dường như cũng đã qua dày công tính toán, tránh đi một số khu vực nguy hiểm trong phế tích.
Nhờ phúc của bọn họ, Lý Phàm thánh thai cũng hết sức thuận lợi theo sau.
Lại qua bốn ngày.
Di vật vỡ vụn dày đặc phía trước bỗng trở nên trống trải.
Tinh thần Lý Phàm chấn động, biết đã sắp bay ra phạm vi biển di vật.
Đã không có ngăn trở, hồng quang †ừ từ tăng tốc.
Ước chừng non nửa ngày sau, trước mắt Lý Phàm xuất hiện một màn khiến hắn vĩnh viễn khó quên.
Một bức trường thành sừng sững trong hư không tối tăm phía trước.
Mới đầu Lý Phàm còn cho rằng đây chính là cái gọi là tường cao.
Nhưng sau khi thấy rõ chỉ tiết trường thành, Lý Phàm đột nhiên hiểu ra.
Những 'viên gạch" tạo thành thành luỹ kéo dài không nhìn thấy cuối rõ ràng là từng thế giới đổ nát!
Giống như di vật phế tích trong biển di vật này, phía trước là phế tích thế giới!
Trong lòng Lý Phàm tính toán, dù rằng Huyền Hoàng giới đã cắn nuốt rất nhiều mảnh vỡ Tu Tiên giới, quy mô vượt xa thời thượng cổ, ở trong trường thành tàn giới này cũng chỉ tương đương một đoạn nhỏ nhặt không đáng nói đến mà thôi.
"Rốt cuộc có bao nhiêu Tu Tiên giới đã diệt vong trong kiếp nạn thượng cổ?"
"Lại vì sao vĩ lực đều hội tụ hết ở đây?"
"Tường cao..."
Lý Phàm dõi mắt nhìn về phía xa, cố gắng tìm tới tường cao chỉ nghe tên, không thấy hình này. Nhưng trong bóng tối, ngoài vô số mảnh vỡ thế giới ra thì không hề nhìn thấy dị trạng gì khác.
Sau khi thất thân ngắn ngủi, Lý Phàm phát hiện chính mình vẫn không cách nào khống chế bay về hướng phế tích tàn giới.