Chương 1843: Nơi hồng quang tan biến (3)
Chương 1843: Nơi hồng quang tan biến (3)Chương 1843: Nơi hồng quang tan biến (3)
"Đây tính là gì? Dỡ tường đông, bổ tây tường. Lại dỡ tường tây, bổ đông tường?"
Sau khi suy nghĩ những điều này, Lý Phàm lại cảm thấy, đúng là khả năng như thế còn rất cao.
"Dẫu sao xem xét từ tình huống thực tế trước mắt, thật đúng là đã để hắn xoay chuyển trận hạo kiếp này."
Lý Phàm lặng lẽ cạn lời.
Lại cẩn thận nhớ lại, diễn lại chỉ tiết chuyện này.
"Vẫn có một số chỗ kỳ quái."
"Nếu trạng thái của trường thành tàn giới có thể bị dễ dàng phá vỡ như thế, như vậy lúc trước Truyền Pháp lấy đi mảnh vỡ thế giới hẳn cực kỳ thận trọng. Làm việc để ý đầu không để ý đuôi như thế, căn bản không giống phong cách của Truyền Pháp."
"Trừ khi cơ chế hoạt động của trường thành tàn giới này quá mức huyền diệu, ngay cả Truyên Pháp cũng đều là kiến thức nửa vời. Hoặc là..."
"Tiết điểm trong Vực Thẳm Gào Thét cực kỳ quan trọng đối với việc làm mới Huyền Hoàng giới. Không thể sai sót. Tất cả dù là sẽ dẫn đến sự mất cân bằng của trường thành tàn giới, Truyền Pháp cũng không thể không làm như thế.”
Tư niệm của Lý Phàm thánh thai nhanh chóng xoay chuyển.
Lấy điều kiện trước mắt, không cách nào phán đoán suy đoán nào là chính xác.
Nhưng bây giờ đã có thể khẳng định, Truyền Pháp thiên tôn đang ở trong trường thành tàn giới này.
Hoặc, là Thiên Y.
Lý Phàm thánh thai cẩn thận từng li từng tí che giấu khí tức lần nữa, không hành động thiếu suy nghĩ mà là lặng yên che giấu.
May mà năng lượng ở đây có phần phức tạp, hỗn loạn.
Tỉnh lực hồi đãng tuy bị trường thành tàn giới ngăn chặn nhưng cũng đã như sóng lớn, tạo nên từng cơn sóng gợn trong hư vô.
Rất nhanh làm một tia dao động hiển lộ bên ngoài còn lại của Lý Phàm thấp thoáng đi qua.
Ước chừng kiên nhẫn đợi hơn mười ngày, cho đến khi báo động trước trong lòng hoàn toàn biến mất.
Lý Phàm thánh thai mới chậm rãi bay về phía nơi hồng quang biến mất.
Phi hành vô cùng chậm, khoảng cách vốn chớp mắt liền có thể đến, hắn ước chừng dùng gần nửa ngày.
Chờ xác định đã không còn ai ở phía sau, lúc này Lý Phàm mới quan sát tiểu thế giới mình đang ở.
Dường như nơi này không khác gì mảnh vỡ thế giới khác.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Lý Phàm cứ luôn có cảm giác quen thuộc đối với nơi này.
"Rốt cuộc là..."
Một lúc sau, Lý Phàm tỉnh ngộ lại.
"Biển Tùng Vân..."
"Một phần của biển Tùng Vân đã từng, hoặc là mảnh vỡ khí tức giống y hệt nó, cùng thuộc về Thiên Pháp giới..."
Đã từng Lý Phàm lấy Thương Hải châu trúc cơ, ý thức hợp nhất với biển Tùng Vân.
Đời này phân thân Thánh Hoàng còn trực tiếp cắn nuốt ý thức sót lại của biển Tùng Vân, có thể nói Lý Phàm cực kỳ quen thuộc đối với khu vực Tùng Vân.
Vì thế cho dù mảnh vỡ thế giới nơi này sớm đã là một vùng hoang vu, tính mịch rất lâu.
Nhưng sau khi Lý Phàm chỉ đứng trong chốc lát vẫn cảm giác được một tia quen thuộc từ trên đó.
Trong lòng Lý Phàm tức khắc bừng tỉnh: "E rằng Truyền Pháp xuất thủ tu bổ còn có nguyên nhân nơi này là quê nhà của hắn."
Dạo bước trong phế tích Thiên Pháp giới, tuy thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết khủng khiếp lúc thế giới bị hủy diệt.
Mặt đất căn bản không tìm được kiến trúc hoàn chỉnh, chỉ còn lại từng mảnh nhỏ rải rác đổ nát thê lương. Trong phế tích ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt tu sĩ, nhìn từ động tác của hắn, hình như không giống như trong tranh đấu với người khác mà chết.
"Xem ra kiếp nạn xảy ra cực kỳ đột ngột, ngay cả giãy giụa đều không làm được."
Tuy nói đã từng dùng đủ loại phương pháp hủy diệt Huyền Hoàng giới, nhưng mỗi lần sau khi Huyền Hoàng giới hủy diệt, Lý Phàm đều đã hoàn chân trở về đỉnh núi Giải Ly. Từng tận mắt chứng kiến thế giới diệt tuyệt, ngược lại không được mấy lần. Một cảm giác bị đè nén vô cớ trào dâng trong lòng Lý Phàm thánh thai.
Nhưng không phải tâm cảnh của hắn bị rung chuyển, mà là sinh linh ở trong môi trường này, thân thể sẽ tự động sinh ra xúc động.
Mảnh vỡ thế giới này không quá lớn, rất nhanh Lý Phàm đã lùng tìm hết một lượt. Không phát hiện ra được manh mối có giá trị nào.
"Có điều mảnh tàn giới này so ra coi như bảo tồn tương đối hoàn chỉnh. Trước mắt Truyền Pháp chỉ lo lắng trạng thái cân bằng của trường thành tàn giới không động thủ. Có lẽ không lâu sau, hắn vẫn sẽ lấy nó đi."
"Nơi này không nên ở lâu."
Lý Phàm rất quyết đoán, lặng yên hóa thành lưu quang rời khỏi nơi đây.
Ngẫm nghĩ, lại không trực tiếp trở về bên ngoài Huyền tiên chu, mà là từ đây ẩn cư trong trường thành tàn giới này.
Thứ nhất là vì trong Huyền tiên chu đã có một luồng ý thức của hắn ẩn nấp, sống nhờ khống chế Triệu Nhàn, trong tình huống hiện tại vẫn chưa cần hắn xuất thủ.
Thứ hai là vì...
"Hạn mức cao nhất pháp tắc nơi này lại cao hơn một chút."
"Là vì tới gần tường cao hơn? Hay là vì tàn dư của Thiên giới?"
"Không suy xét nhân tố hoàn cảnh, thật đúng là nơi tốt để ngộ đạo tu hành."
Lý Phàm thánh thai lấy Kiếm Đạo Huyền Hoàng thành tựu đạo cơ, động thiên, cảm ứng đối với pháp tắc hết sức nhạy cảm.
Nếu như nói Huyền Hoàng giới còn hoàn chỉnh là chỗ trũng của độ cao hạn mức cao nhất pháp tắc trong tỉnh hải chí ám, như vậy Trường Sinh tàn giới nơi này chính là đỉnh núi cao nhất của hạn mức cao nhất pháp tắc trong toàn bộ tinh hải.