Chương 1844: Miêu Bảo nhị trọng biến
Chương 1844: Miêu Bảo nhị trọng biếnChương 1844: Miêu Bảo nhị trọng biến
Cho dù bị tinh lực hồi đấng ảnh hưởng, vận luật pháp tắc rất khó nắm bắt. Bản thân cũng tàn khuyết không đầy đủ, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng nếu có thể bắt lấy cơ hội chớp qua tức thì lĩnh ngộ, e rằng một mai ngộ đạo còn hơn xa trăm năm khổ tu bình thường.
"Chuẩn tắc chí cao phàm giới bị lực chữ triện Chân Tiên đến từ Tiên giới thô bạo xé tan thành mảnh nhỏ. Rải rác trong tinh hải."
"Người sống sót sau này như ta trái lại càng dễ dàng cảm nhân, lĩnh ngộ. Nếu như dưới tình huống bình thường..."
Trong đâu Lý Phàm thánh thai thoáng chốc nhớ lại mảnh vỡ quang ảnh Huyền Hoàng giới thời kỳ thượng cổ và Tu Tiên giới khác trao đổi với nhau ngẫu nhiên nhìn thấy thông qua dòng sông màu máu ở đời 119.
"Lúc đó, chư giới vẫn còn tồn tại, tất cả ngay ngắn trật tự. Các tu sĩ đừng nói cảm ngộ, cho dù muốn tiếp xúc với những chuẩn tắc chí ám này cũng khó khăn muôn vàn. Phàm là người dưới cơ duyên xảo hợp có thể gặp gỡ có lẽ tiên lộ có hi vọng."
Suy nghĩ của Lý Phàm thánh thai chầm chậm lưu động, vô số ngộ cảm ngộ đồng thời xông lên đầu.
Lo lắng kiếm quang sẽ dẫn tới Truyền Pháp và Thiên Y có thể tồn tại trong trường thành tàn giới, dù có ngàn vạn linh cảm, Lý Phàm cũng không thực tế chém ra.
Chỉ mô phỏng trong đầu. Chỉ như thế cũng vẫn làm hắn mừng rỡ không thôi.
Đồng thời một ý nghĩ cũng không khỏi hiện lên: "Ở đây lâu dài, xem ra tu vi của Truyền Pháp và Thiên Y hẳn đều đã đạt tới đỉnh phong phàm tục."
Trước đó trong quá trình đi đường ở tinh hải, hắn đã có nghỉ ngờ.
Hiện tại đã cực kỳ tin chắc suy đoán này.
Đối với thiên phú của Truyền Pháp và Thiên Y, Lý Phàm không có bất kỳ hoài nghỉ gì.
Năng lực lĩnh ngộ đối với pháp tắc chí cao tinh hải của bọn họ tuyệt đối chỉ cao chứ không thấp hơn thánh thai.
Nhưng so sánh với trước đó, những lo sợ không yên trong lòng Lý Phàm đã biến mất. "Bọn họ quả thực đã đạt đến hạn mức cao nhất của tinh hải chí ám, nhưng cũng chỉ có thể thế. Tiên lộ cắt đứt, thành tiên vô vọng..."
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia mờ mịt.
Thế nhân sở dĩ cảm thấy Truyền Pháp thiên tôn không gì địch nổi đều là vì không rõ rốt cuộc hắn có cảnh giới tu hành ra sao.
Bởi vì không biết, cho nên mới sợ hãi mê mang.
Tuy lúc trước Lý Phàm cũng có suy đoán mơ hồ, dưới Chân Tiên, đỉnh phong phàm tục.
Nhưng cảnh giới đỉnh phong này rốt cuộc có gì khác biệt với Trường Sinh kỳ, Lý Phàm lại không cách nào định lượng cụ thể cảm giác.
Nhưng hiện giờ ở dưới chân tường cao, bản thân cảm nhận được tại hiện trường tồn tại giới hạn trên lực lượng của tinh hải chí ám. Làm lòng nghi ngờ Lý Phàm của tiêu tan hết.
Có mục tiêu mới càng tiện theo đuổi.
Trong lòng Lý Phàm đồng thời cũng vô cùng may mắn, sở dĩ mấy ngàn năm trôi qua, Truyền Pháp Thiên Y vẫn ngừng ở cảnh giới này là vì hạn mức cao nhất tỉnh hải là vậy.
Tương đương bước chân tu hành của bọn họ đã trì trệ không tiến đã lâu, biến tướng cho Lý Phàm thời gian bắt kịp.
"Huống chi còn có Chân Tiên Tiên Khư, cho dù bọn họ tìm được phương pháp đột phá cảnh giới phàm tục, vì an nguy của Huyền Hoàng giới cũng phải ước lượng phần nào." "Rùa thỏ thi chạy, rùa mới là người thắng."
Lý Phàm thánh thai loại bỏ tạp niệm, an tâm cảm ngộ pháp tắc chí cao tinh hải rời rạc nơi này. ....
Huyền Hoàng giới.
Qua một thời gian bồi dưỡng, Vương Huyền Bá đã thành công nuôi dưỡng số lượng đủ nhiều loại Đạo Nhất Trùng Thánh Hoàng chỉ đích danh.
"Linh mộc thiên địa đều tự có công hiệu của nó. Tiểu trùng này của ta còn có một diệu dụng, sau khi bọn chúng cắn nuốt, linh thụ sẽ không trực tiếp tử vong. Mà là dần chuyển hóa thành linh mộc trùng hóa. Ý thức gốc có thể tự do lựa chọn có bảo lưu hay không, thậm chí có thể hoà tan nguồn ý thức khác của nó vào trong đàn Đạo Nhất Trùng, thực hiện †ồn tại như phân thân." Vương Huyền Bá có chút tự đắc khoe khoang nói với Âu Thượng Thiên.
"Haiz, vẫn cảm thấy đạo Dị Thú này biến ảo vạn đoan, thú vị hơn. Trận pháp này quả thực không thú vị." Trong mắt Âu Thượng Thiên lóe lên một tia hâm mộ.
Vương Huyền Bá mỉm cười, có phần cười trên nỗi đau của người khác: "Ai bảo tiểu tử ngươi tham vọng viễn vông, gặp loại nào là muốn học loại đó, làm cho sư †ôn không vui."
"Đúng vậy, trước khi trình độ Trận Đạo chưa đạt tới yêu cầu của sư tôn, không được chân trong chân ngoài. Haiz, xa xa không hẹn." Âu Thượng Thiên thở dài.
"Phải rồi, lúc trước sư tôn còn nói, sau này còn muốn để ta làm mồi nhử, câu ra một cao thủ ẩn tàng trong Huyền Hoàng giới. Thực lực người nọ không yếu, nếu như ta học không tỉnh trận pháp, có lẽ còn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Cũng không biết là thật hay giả." Âu Thượng Thiên có chút không để ý nói.
Vương Huyền Bá nghe vậy sắc mặt chợt đổi: "Sư đệ chớ có nói bừa! Nếu sư tôn đã nói như vậy thì nhất định không giả. Trước đó ngươi cũng đã nhìn thấy Hứa Khắc tiền bối, cao thủ ẩn tàng trong Huyền Hoàng giới, quả thật không thể khinh thường. Sư đệ nhất định phải coi trọng!"
Âu Thượng Thiên mặt ngoài gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng vẫn có hơi xem thường.
Hắn cũng đã nhìn thấy Hứa Khắc kia. Chỉ là một lão đầu hủ bại gần đất xa trời mà thôi.