Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1844 - Chương 1845: Miêu Bảo Nhị Trọng Biến (2)

Chương 1845: Miêu Bảo nhị trọng biến (2) Chương 1845: Miêu Bảo nhị trọng biến (2)Chương 1845: Miêu Bảo nhị trọng biến (2)

Tuy nói thực lực mạnh hơn Âu Thượng Thiên hắn rất nhiều, nhưng Ngọc Hư lưu quang bảy màu trên người, nếu như hắn muốn chạy trốn, Hứa Khắc cũng không cản được!

"Ta trái lại muốn xem xem, cao thủ sư tôn nói rốt cuộc cao bao nhiêu!"

Dưới Thánh Hoàng tọa, trong bảo khố Thánh triều.

Hơi liếc nhìn về phía vị trí chỗ Âu Thượng Thiên và Vương Huyền Bá, Lý Bình lắc đầu.

Hắn tự nhiên đã mơ hồ nhận ra ý nghĩ của Âu Thượng Thiên.

Tuổi trẻ khinh cuồng, lại có rất nhiều thần vật trên người, có thể hiểu được. "Song nếu không chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, dựa vào Thần quang bảy màu, muốn chạy thoát từ trong tay phiến đá thì hơi khó đấy."

Trong lòng bật cười, Lý Bình không có ý định nhắc nhở lần nữa.

Để hắn chịu tí chèn ép cũng tốt, phiến đá cũng không đến mức sẽ tùy tiện hạ tử thủ.

Chỉ cần phiến đá hiện thân, Lý Bình sẽ tự xuất thủ đối phó hắn.

Sau khi thu hồi phiến đá lại còn phải đối phó Nhược Mộc, lúc này Lý Bình đặt việc này sang một bên trước, lấy tay vuốt ve bé mèo màu vàng nằm sấp trên bả vai.

Trước khi tương giao, hình thể của Miêu Bảo đã lớn hơn một vòng.

Bộ lông cũng từ thưa thớt trở nên rậm rạp, ẩn ẩn mềm mại hơn. Càng làm cho Thánh Hoàng để ý là biến hóa tầng thứ hai của Miêu Bảo.

Trước đây Miêu Bảo có thể biến hóa thành một hộp nhỏ hình vuông, ánh sáng hộp vuông phóng ra có thể phục chế vật nó bao phủ.

Trước mắt vẫn chưa rõ cực hạn của nó ở đâu, ít nhất 'giới khí lực một giới luyện hóa thành, Miêu Bảo phục chế lại hoàn toàn không vấn đề, nhiều nhất là có chút tiêu hao quá độ.

Mà không lâu trước đây, lúc Vương Huyền Bá mang Đạo Nhất Trùng cắn nuốt linh mộc đến giao nộp cho Thánh Hoàng, Lý Bình lần đầu cảm nhận được suy nghĩ chủ động truyền biểu đạt của Miêu Bảo.

Chờ sau khi Vương Huyền Bá rời đi, Lý Bình bèn làm thí nghiệm.

Đặt một đàn ước chừng mấy vạn con Đạo Nhất Trùng trước mặt Miêu Bảo.

Miêu Bảo mới đầu hơi e ngại, quan sát từ đằng xa. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khát vọng.

Tiến hai bước, lui một bước, Miêu Bảo chậm rãi đến gân đàn Đạo Nhất Trùng.

Đối với sự tiếp cận của Miêu Bảo, Đạo Nhất Trùng từ trước đến nay cực kỳ nhạy cảm đối với dị vật ngoại giới lại không biểu hiện ra phản ứng gì.

Rốt cuộc đi đến trước đàn trùng, trên người Miêu Bảo hiện ra ánh sáng màu u lam, sau đó hóa thành một quang cầu màu lam dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Bình.

Bao phủ Đạo Nhất Trùng.

Đàn trung trong quang cầu màu lam như bị đóng băng trong phút chốc, rơi vào bất động. Mà mặt ngoài quang cầu thỉnh thoảng lóe qua đủ loại hình chiếu kết cấu thân thể Đạo Nhất Trùng.

Vẻ mặt Lý Bình không khỏi nghiêm túc lên.

Quang cầu không duy trì được bao lâu, dường như loại hình thái này cực kỳ tiêu hao năng lượng.

Không bao lâu sau, Miêu Bảo lần nữa biến về hình thái mèo con, về tới bên cạnh Lý Phàm, uể oải nằm trên vai Lý Bình.

Mà Đạo Nhất Trùng trước kia đứng im bất động thì lại lần nữa khôi phục vận động.

Chỉ có điều từ đầu đến cuối đều không phát giác gì về chuyện xảy ra trên người mình.

"Không phải linh trí của Đạo Nhất Trùng quá thấp, sợ rằng hóa thành tu sĩ Huyền Hoàng giới, kết quả cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào."

"Ánh sáng màu lam này của Miêu Bảo..."

Là một loại lực lượng Lý Bình chưa từng nhìn thấy, huyền bí đến cực điểm.

Trong lòng chợt động, võ nhẹ Miêu Bảo.

Bé mèo vàng tuy không tình nguyện lắm nhưng nể mặt Lý Bình đã nuôi nấng tỉnh túy nguyên lực màu vàng thời gian dài, nó vẫn phấn chấn tinh thần lên.

Ánh sáng màu lam bao phủ thân thể, thoáng chốc vỡ nát.

Một lúc sau, Miêu Bảo bất ngờ biến thành một đàn Đạo Nhất Trùng!

Hoàn toàn nhất trí với quang cầu màu lam bao phủ lúc trước ở không gian cách đó không xa! Toàn bộ quá trình biến hóa xảy ra dưới mí mắt Lý Bình, nhưng hắn lại ngơ ngác không tìm ra được bất kỳ điểm khác nhau nào giữa hai bên.

"Không phải thuật biến hóa mà là hình thái sinh mệnh hoàn toàn xảy ra chuyển biến. Vì vậy mới không nhận ra chỗ khác nhau."

Cho dù tự xưng là Thiên Mệnh Thánh Hoàng, Hóa Thần Huyền Hoàng. Lúc này Lý Bình cũng không khỏi phát ra thán phục từ đáy lòng đối với kỹ thuật thần kỳ khó lường này.

"Hơn nữa biến hóa không chỉ cực hạn ở phỏng chế bản thể. Còn có thể hoàn toàn dựa theo đặc trưng của thể phục chế tiến hành diễn biến."

Lý Bình như có điều hiểu ra, đầu ngón tay lại hiện ra một điểm kim quang.

Miêu Bảo hiểu ý Lý Bình, đàn Đạo Nhất Trùng chợt bành trướng một trận, trong biến hóa mắt thường có thể nhìn thấy, từ mấy vạn trước đó biến thành mấy chục vạn, số lượng đàn trùng nháy mắt tăng gấp mười lần.

Đàn Đạo Nhất Trùng do Miêu Bảo biến thành như tranh công trở về bên cạnh Lý Bình.

Sau khi trải qua cho phép, trong lam quang vỡ vụn lại biến về dáng vẻ mèo vàng.

Vui vẻ nuốt vào tinh túy nguyên lực.

"Đây thực ra cũng là một loại phục chế. Nhưng thứ phỏng chế là sinh mệnh thể, hơn nữa còn có thể thực hiện biến hóa của bản thân Miêu Bảo."

"Kỹ thuật như thế..."

Lý Bình trầm mặc.

Trong ký ức của hắn, e rằng chỉ có bảo vật Tiên giới mới có thể làm được.

Nhưng trên người Miêu Bảo căn bản không cảm giác được mảy may khí tức của khí tiên linh.

"Bên ngoài tường cao..."

Một sự thật không thể không thừa nhận đã rõ rành rành.
Bình Luận (0)
Comment