Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1845 - Chương 1846: Miêu Bảo Nhị Trọng Biến (3)

Chương 1846: Miêu Bảo nhị trọng biến (3) Chương 1846: Miêu Bảo nhị trọng biến (3)Chương 1846: Miêu Bảo nhị trọng biến (3)

"Không biết ở bên ngoài tường cao, Miêu Bảo này lại là bảo vật nằm ở trình độ bậc nào."

Trong lòng Lý Bình vững chắc, không vì chênh lệch có thể tồn tại trong ngoài tường cao mà dao động tâm trí.

"Phục chế vật phẩm, nghĩ hóa sinh linh... Không biết Miêu Bảo còn có công năng khác không?"

Muốn tìm được đáp án từ chỗ bé mèo vàng, nhưng bản thân Miêu Bảo cũng biết không nhiều về năng lực của chính mình.

Chỉ có lúc điều kiện phát động, nó mới sẽ tự động học được.

"Hơn nữa không phải sinh linh gì, Miêu Bảo cũng nguyện ý phục chế, nghĩ hóa."

"Ta từng thử một số dị thú bình thường, nó cũng không có tí phản ứng nào. Chỉ có tồn tại kỳ dị như Đạo Nhất Trùng mới có thể khơi lên hứng thú của nó."

Lý Bình lại nhẹ nhàng vuốt ve chí bảo bên ngoài tường cao này, trong đầu lóe qua rất nhiều cách dùng của nó.

"Miêu Bảo này tuy không có công kích năng lực gì nhưng giá trị lại cao hơn bảo vật mang tính sát thương đơn thuần rất nhiều."

Giống như đã nhận ra ý nghĩ trong lòng Lý Bình, bé mèo vàng đắc ý meo một tiếng.

Bảy ngày sau, Vương Huyền Bá mang theo một cái hộp gỗ đi tới trong Huyền Hoàng giới. Hai chân đứng trên mặt đất, Vương Huyền Bá nhắm mắt, cảm ứng lực địa mạch chảy xuôi sâu dưới lòng đất.

"Trước tiên cho ngươi ít đồ nhắm. Cái lớn hơn còn ở phía sau."

Trên mặt Vương Huyền Bá lộ ra một nụ cười, hóa thành hắc ảnh chui xuống dưới lòng đất.

Trong nháy mắt đã đến nơi cực sâu dưới lòng đất.

Lực địa mạch chảy xiết tạo thành phòng ngự khiến hắn không thể đến gần.

Thậm chí còn mơ hồ phát giác được một luồng ý thức đảo qua.

Trong lòng Vương Huyền Bá cười khẩy, đánh vỡ hộp gõ.

Một âm ảnh tức khắc bay về phía địa mạch màu vàng.

Tâng phòng hộ hệt như giấy mỏng, dễ dàng bị gặm căn gần như sạch sẽ.

Lực lượng địa mạch vốn làm phòng ngự sau khi bị Đạo Nhất Trùng cắn nuốt, ngược lại hóa thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng.

Âm ảnh lúc đầu chỉ lớn chừng nắm đấm trong chốc lát như mực nước đậm đặc tan ra trong nước, từ từ nhuộm đen dòng sông địa mạch lao nhanh.

Càng lộ vẻ kỳ quái là, nước lũ màu đen sau khi bị Đạo Nhất Trùng ăn mòn, ngoài màu sắc có điều khác biệt ra, khí tức, dao động năng lượng còn lại đều không hề khác gì địa mạch màu vàng trước đó. Đơn thuần cảm giác, căn bản không thể phát giác loại dị biến này.

Nhưng Vương Huyền Bá có phân thân của chính mình trong đàn Đạo Nhất Trùng thì lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự lớn mạnh, tốc độ bành trướng đáng sợ của đàn trùng.

Theo địa mạch, lấy châu Nhạc Dương này làm trung tâm hung mãnh khuếch tán ra các nơi Huyền Hoàng giới.

Mà ngoài bành trướng theo hướng ngang ra, ở trên không gian hướng dọc, Đạo Nhất Trùng cũng theo căn cơ của cây treo ngược chi chít, không ngừng ăn mòn xuống phía dưới.

"Tạo hoá chỉ kỳ quả nhiên ở đây. Nếu không phải sư tôn đề điểm, sợ rằng ta làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, dưới lòng đất Huyền Hoàng giới lại còn cất giấu một cây đại thụ như thế." Trong lòng Vương Huyền Bá cảm thán.

Mượn hình ảnh thân thể Đạo Nhất Trùng truyền đến, Vương Huyền Bá thấy được những rễ cây vốn dày đặc nhưng bất động theo không hắc hóa, từng bước như sống dậy, hơi đong đưa. Một luồng ý thức to lớn quét qua một vòng những phần bị nhuộm đen. So với trước đó, nhiều thêm một phần kinh nghỉ bất định. Vương Huyền Bá biết đó hẳn là ý thức của cổ thụ Địa Mạch.

Nhưng nhất định là tốn công vô ích. Trước khi những con Đạo Nhất Trùng biến dị này chỉ sống nhờ, chưa phát động trùng hóa hoàn toàn, cổ thụ Địa Mạch căn bản không cách nào phát giác sự thật thân thể mình đã bị xâm nhiễm.

"Rõ ràng biết thân thể mình xảy ra vấn đề, nhưng lại không tìm thấy nguyên nhân. Theo sự tăng thêm của bệnh tình, sợ hãi, tuyệt vọng trong lòng càng tích càng nhiều. Cái gọi là công tâm là thượng sách, kế sách này của sư tôn quả nhiên là thủ đoạn hay." Vương Huyền Bá lộ ra nụ cười khẩy, cảm giác đã tạm được rồi, theo sau đó hạ lệnh trong lòng.

Bóng đen trùng triều đang nhanh chóng khuếch trương mãnh liệt nháy mắt yên tĩnh lại. Đàn Đạo Nhất Trùng dồn dập rơi vào ngủ say. Ẩn nấp trong thân thể cổ thụ Địa Mạch.

Lựuc địa mạch màu vàng tiếp tục cọ rửa, giống như áp chế âm ảnh. Chỉ là màu đen không biến mất mà vẫn lắng đọng dưới đáy màu vàng.

Nếu nhìn vĩ mô thì giống như là trong địa mạch Huyền Hoàng có thêm một chấm ảm đạm.

"Sư tôn nói, địa mạch chung quy liên lụy ảnh hưởng tới ngàn vạn chúng sinh trên mặt đất, một chút biến động cũng đủ để dẫn đến núi lở đất sụt. Nếu xử lý không thoả đáng, thậm chí sẽ gây nên sự căm thù của thiên đạo Huyền Hoàng..."

Vừa rồi Vương Huyền Bá quả thực đã mơ hồ nhận ra dị động của ý chí thiên địa. Chỉ là theo sự ẩn nấp của đàn Đạo Nhất Trùng, dị động này lại biến mất rất nhanh.

"Thú vị." Vương Huyền Bá híp mắt, cảm ngộ tại chỗ một lúc.

Sau đó lại ngựa không dừng vó, chạy đến tiết điểm địa mạch kế tiếp. Hắn phải gieo xuống mười sáu đốm đen như vậy trong thân thể cổ thụ Địa Mạch Huyền Hoàng.

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.

Ngoài mấy lần sau cùng, cổ thụ càng bất an, tự động khơi ra dòng chảy địa mạch bạo động, làm hắn chịu một vài vết thương nhỏ ra. Âm ảnh đàn trùng còn lại đều bố trí rất hoàn mỹ.
Bình Luận (0)
Comment