Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1846 - Chương 1847: Thiên Đạo Là Dinh Dưỡng

Chương 1847: Thiên đạo là dinh dưỡng Chương 1847: Thiên đạo là dinh dưỡngChương 1847: Thiên đạo là dinh dưỡng

Mà cho dù cổ thụ Địa Mạch như có cảm giác giấy giụa thì cũng căn là chẳng thấm vào đâu. Ngược lại làm cho tốc độ khuếch tán của đàn Đạo Nhất Trùng trong địa mạch tăng vọt, chấm âm ảnh rõ ràng lớn hơn nơi khác một vòng.

Nửa tháng sau, Vương Huyền Bá hoàn thành nhiệm vụ viên mãn trở về Thánh Kinh thành.

Trong Thánh Hoàng tọa, mấy đệ tử của Lý Bình đã sớm chờ ở đó.

Vương Huyền Bá hơi kinh ngạc, những sư huynh đệ tỷ muội này đều dựa theo sự dạy bảo của sư tôn tu hành riêng phần mình, ngày thường rất ít khi có cơ hội chạm mặt. Có vài người thậm chí Vương Huyền Bá còn chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói sư tôn thu một đồ đệ như thế. Không nghĩ tới hôm nay thế mà tất cả đều tập hợp lại một chỗ.

"Xem ra, sư tôn cuối cùng đã sắp có động tác lớn." Vương Huyền Bá bỗng trở nên có phần hưng phấn.

Sải bước đi đến trước mặt Thánh Hoàng, Vương Huyền Bá quỳ một chân trên đất, báo cáo tiến độ nhiệm vụ.

Thánh Hoàng vô diện nhẹ vung tay, đỡ Vương Huyền Bá đứng dậy.

"Làm tốt lắm."

Vương Huyền Bá rất ít khi nghe được lời khen ngợi của Thánh Hoàng, không khỏi ngẩng đầu lên.

"Bị đóng xuống mười sáu đàn Đạo Nhất Trùng, cổ thụ Địa Mạch đã là tai kiếp khó thoát. Các ngươi ai thay vi sư thu phục cây này?" Sau đó Lý Bình thản nhiên hỏi. Sáu người dưới điện đều đồng thời cao giọng nói: "Đệ tử nguyện vì sư tôn phân ưul"

Lý Bình nhìn những đệ tử lời nói đều xuất phát từ thật lòng này, hài lòng gật đầu.

Sáu đệ tử, ba nam ba nữ.

Phân biệt là Tôn Nhị Lang, Tô Ngữ Tình, Vương Huyền Bá, Lâm Linh, Âu Thượng Thiên, đạo đồng Lưu Ly.

Năm người trước được Lý Bình thu làm đệ tử, chuyên công dạy bảo đã được một thời gian. Mà đạo đồng Lưu Ly lại là sau khi phát hiện sự thần dị của Miêu Bảo, Lý Bình lâm thời nảy lòng tham quyết định.

Chẳng qua bản thân Lý Bình lại cũng không có ý xấu gì, chỉ là dự định sau khi dưỡng thành, mượn liên hệ đặc biệt giữa Lưu Ly và hồ câu cá để cầu giành được nhiều bảo vật hơn trong hồ câu cá mà thôi. Tâm tư Lý Bình chân thành, trực tiếp thẳng thắng cho hay. Mà cảm ứng của đạo đồng Lưu Ly đối với lòng người cũng cực kỳ nhạy bén. Sau khi nhận ra được tâm tư thẳng thắn thành khẩn của Lý Bình cũng từ từ chấp nhận, làm quen với sự tồn tại của vị sư †ôn này.

Còn có Chung Thần Thông liên tục lải nhải, bảo nàng nhất định phải nghe mệnh lệnh Thánh Hoàng đàng hoàng. Cộng thêm Bách Hoa đạo nhân ngẫu nhiên thiên vị Lưu Ly, khiến cho việc tiến cảnh của tiểu đạo đồng này ngược lại nhanh nhất trong đám đệ tử.

Lại tiện thể nhắc đến Chung Thần Thông, từ sau khi đi vào Thánh triều Đại Khải, hắn đã hoàn toàn sống cuộc sống nằm ườn hắn thích nhất. Nồng độ linh khí không ngừng tăng lên của Thánh triều làm hắn cho dù không đột phá cảnh giới hiện giờ cũng có thể sống tiêu sái thêm mấy chục năm, dứt khoát hoàn toàn kệ đời không tu luyện nữa.

Nhận được đặc cách của Thánh Hoàng, mỗi ngày đều thích ý vung cần trong hồ câu cá ao, quả thật là quá mức tiện sát người khác.

Góc nhìn trở lại trong Thánh Hoàng tọa, đối mặt với nhiệm vụ của Thánh Hoàng, chúng đệ tử đều nóng lòng muốn thử.

Mà thực ra trong lòng Lý Bình đã sớm có quyết định.

"Lâm Linh, ngươi đi cùng Huyền Bá một chuyến. Nếu cổ thụ kia biết điều thì thôi, nếu nó ngu xuẩn mất khôn..."

Lý Bình mỉm cười: "Ngươi có thể chiếm lấy."

Hóa thân linh mộc Linh Mộc giới, đời này từ sau khi được Lý Bình thức tỉnh thì vẫn luôn vì Thánh triều Đại Khải chinh phạt tiểu thế giới khác. Sát khí như thực chất không mảy may che giấu trên người khiến Lâm Linh trở thành tồn tại làm cho người khác kính sợ nhất trong sáu đệ tử của Lý Bình.

Lý Bình giao nhiệm vụ cho nàng, người khác ngược lại cũng không có ý kiến.

Thánh Hoàng vô diện lăng không độ qua một pháp bảo hình dáng cò quay cho Lâm Linh: "Dựa vào cò quay này, ngươi có thể tự do khống chế Đạo Nhất Trùng. Trùng nhập hết phương cứu chữa, cổ thụ Địa Mạch lẽ ra không có đường sống phản kháng. Song vẫn phải đề phòng nó chó cùng rứt giậu...'

Cuối cùng dặn dò đơn giản mấy câu, Lý Bình bèn đưa mắt nhìn theo Lâm Linh, Vương Huyền Bá rời đi Thánh Hoàng tọa.

Trong đại điện yên tĩnh hơn phần nào.

Vẫn là Âu Thượng Thiên cả gan hỏi: "Sư tôn, chuyện ngươi nói muốn giao cho †a lúc trước..."

Lý Bình mỉm cười: "Sắp rồi. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng là được."

Mà ba đệ tử còn lại cũng sôi nổi đưa tới ánh mắt.

Tôn Nhị Lang là đại đệ tử của Lý Bình, đã sớm giúp hỗ trợ quản lý sự vụ lớn nhỏ trong Thánh triều. Biết vị sư tôn này của mình đã mưu đồ rất lâu, bây giờ đột nhiên vặn hỏi, tuyệt đối không thể chỉ là chuyện này.

"Nhị Lang." Đúng như dự đoán, Lý Bình cất tiếng gọi.

"Có đệ tử." "Ngươi thay vi sư đến Ngũ Lão hội một chuyến."

Tôn Nhị Lang tức khắc sững người.

Hắn đã dự tính rất nhiều khả năng chinh phạt kế tiếp, lại chỉ không ngờ rằng, sư tôn sẽ bảo mình đến Ngũ Lão hội.

Cái tên này cực kỳ lạ lẫm đối với tuyệt đại đa số người Thánh triều. Tôn Nhị Lang cũng chỉ hiểu biết một ít từ trong miệng Y Thuật lúc trước.

"Giúp vi sư hỏi thăm, bọn họ có biết chuyện Đông Cực thiên tôn năm đó hay không."

Lý Bình truyền một hình ảnh vào trong đầu Tôn Nhị Lang.
Bình Luận (0)
Comment