Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1847 - Chương 1848: Thiên Đạo Là Dinh Dưỡng (2)

Chương 1848: Thiên đạo là dinh dưỡng (2) Chương 1848: Thiên đạo là dinh dưỡng (2)Chương 1848: Thiên đạo là dinh dưỡng (2)

"Đông Cực?" Trước đó Tôn Nhị Lang chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng có thể lấy thiên tôn làm tên, thực lực của hắn hẳn là Trường Sinh kỳ không thể nghỉ ngờ.

Cho nên sau khi Tôn Nhị Lang nhìn rõ hình ảnh trong đầu, tuy lấy tính cách kiên nghị "hai đời làm người" của hắn cũng không khỏi cả người run rẩy.

Lý Bình không để ý đến phản ứng của Tôn Nhị Lang, tiếp tục dặn dò: "Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh không giống nhau, lực thiên tôn bao phủ toàn cảnh, chia ra để trị. Lần này ngươi đi thì tới lãnh địa của 'Chân Thực thiên tôn. Đừng đi trêu chọc mấy vị thiên tôn khác..."

Tôn Nhị Lang ghi nhớ chặt chế lời căn dặn của sư tôn vào trong lòng.

Giống như Lâm Linh, trước khi Tôn Nhị Lang đi cũng nhận được một món bảo vật ban tặng.

"Ngươi có Hóa Đạo Thạch trên người, cũng đã là pháp bảo lớn nhất. Mượn ngoại vật khác ngược lại là ngộ nhập kỳ đồ." Lý Bình nói, châm chậm độ một tảng đá óng ánh trong suốt đến trước mặt Tôn Nhị Lang.

Trong thức hải của bản thân, Hóa Đạo Thạch bỗng nhiên bộc phát ra lam quang trước nay chưa có, sau đó ý tham lam, xao động như nước lũ hiện lên.

Khao khát đến từ linh hồn khiến Tôn Nhị Lang không thể cũng không muốn áp chế.

"Một viên Hóa Đạo Thạch khác? Hơn nữa phẩm chất còn tốt hơn viên trong thức hải của ta! Ít nhất là trung phẩm trở lên." Tôn Nhị Lang vui mừng không thôi.

Cùng Y Thuật Thái Diễn tông đi dạo trong Thánh triều một thời gian rất dài, Tôn Nhị Lang tự nhiên biết chỗ quý giá của Hóa Đạo Thạch trên thế gian này. Thế gian tổng cộng không còn lại mấy viên, còn căn bản đều bị tu sĩ phúc duyên thâm hậu khác chiếm cứ, người ngoài muốn tìm mà không được. Mà bây giờ, sư tôn thế mà có thể lấy ra một viên trung phẩm tặng cho hắn...

Tôn Nhị Lang khấu tạ sư ân tại chỗ.

Vui sướng trong lòng trực tiếp hòa tan hoảng sợ bởi vì hiện trạng của Đông Cực thiên tôn mà sinh ra.

"Ngươi từ từ hấp thu nó đi, Hóa Đạo Thạch thăng hoa sẽ trả về kéo theo năng lực của ngươi tăng lên toàn diện. Đương nhiên, nếu muốn phát huy tiềm lực của Hóa Đạo Thạch đến cực hạn, có lẽ cần phối hợp với kỳ vật khác."

Âm thanh uy nghiêm của Lý Bình vang vọng trong đại điện: "Nền tảng của Ngũ Lão hội chính là thập tông Tiên đạo năm đó. Danh vọng thực tồn, bên trong có vô số bảo khố. Lần này ngươi đi, có thể mời Y Thuật Thái Diễn tông đồng hành."

"Cẩn tuân sư mệnh." Tôn Nhị Lang gật đầu, cất bước rời đi.

Trong mấy đệ tử, tình cảm của Lý Bình đối với Tôn Nhị Lang là đặc biệt nhất. Lần này bổ nhiệm, ngoại trừ quả thực muốn mượn lực đẩy lực còn có nguyên do Lý Bình mơ hồ cảm ứng được chỗ cơ duyên của Tôn Nhị Lang. Loại dự cảm này rất huyền diệu, không phải thôi diễn xuất phát từ việc đã biết đầy đủ tin tức. Mà càng giống như là chỉ dẫn tâm huyết dâng trào lúc tu sĩ sắp đột phá sẽ sinh ra.

Đạo đồng Lưu Ly thấy mấy vị sư huynh sư tỷ đều có bảo bối cầm cũng không khỏi tràn đầy mong đợi, mắt to nhìn chằm chằm Lý Bình.

Mà Tô Ngữ Tình thì lại phản ứng bình thường nhất trong mọi người. Có lẽ là do hài tử trong bụng nàng vẫn chưa xuất thế.

Trong đầu Tô Ngữ Tình lại nhớ tới lời sư tôn nói với nàng lúc trước: "Thai nhi trong bụng ngươi thực ra là hóa thân Thiên Đạo tiểu thế giới này."

"Giới này đối mặt với kết cục hủy diệt, cố ý mượn thân ngươi tìm kiếm một đường sinh cơ. Song cho dù ngươi có Thiên Đạo tiểu thế giới thêm vào người, nhưng vẫn là phàm thai, thân thể quá mức yếu đuối. Dù có đủ may mắn, thành công sinh hạ thai nhi này. Nàng cũng khó mà lớn lên, còn ngươi thì sẽ chết."

"Trừ khi, ngươi theo ta tu hành..."

Từ ngày đó về sau, Tô Ngữ Tình liền theo tới trong Thánh triều Đại Khải này.

Theo cảnh giới của chính mình càng ngày càng cao, sự suy yếu của thân thể ban đầu cũng dần biến mất. Mà thai nhi trong bụng cũng ngủ an ổn hơn.

Có điều sư tôn từng nói, lúc chính mình sinh nở thực lực càng mạnh, thành tựu tương lai của nữ nhỉ mình cũng sẽ càng cao. Là bản năng của một người mẹ khiến Tô Ngữ Tình chấp nhất truy cầu tu vi cảnh giới, ổn định hạng nhất trong sáu đệ tử.

Đối với việc chinh chiến lập công lại cũng không có chấp niệm đặc biệt sâu gì.

Ý niệm Lý Bình toả định hai người còn chưa có sắp xếp cụ thể trong đại điện, rất lâu không nói gì.

Điều này làm cho đạo đồng Lưu Ly cảm ứng được gì đó, trong lòng hoảng hốt, trực tiếp cúi đầu, thu hồi ánh mắt mong chờ của mình.

"Hai người các ngươi phẩm tính tương hợp. Ở cùng nhau có ích lợi cho nhau. Lại thêm nguyên nhân thể chất đặc thù, không thích hợp tiếp xúc nhiều với khí sát lục..."

"Gần đây ta mới mở một tiểu thế giới đặc biệt, hai người các ngươi đến trong đó giúp đỡ đi."

Đạo đồng Lưu Ly nghe vậy, lập tức nhăn nhúm mặt mày.

Có lẽ là vì nguyên do nàng được Chung Thần Thông nuôi lớn dẫn đến tính cách của nàng cực kỳ tương tự Chung Thần Thông. Nếu như không có ngoại lực cưỡng ép bức bách thì sẽ tương đối lười biếng. Lý Bình đã thu nàng làm đệ tử, tự nhiên muốn thay đổi loại thói quen xấu này.

Sau khi Âu Thượng Thiên rời đi, Lưu Ly, Tô Ngữ Tình bèn đi theo Lý Bình tới tiểu thế giới vừa được mở.

"Sư phụ à, nơi này cũng tối quá đi. Lưu Ly ta có chút sợ hãi." Lưu Ly cố ý cắn chữ không rõ, ra vẻ đáng thương nói.
Bình Luận (0)
Comment