Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185. Lý Phàm Bắt Đầu Bái Sư

Chương 185. Lý Phàm bắt đầu bái sư Chương 185. Lý Phàm bắt đầu bái sư

Lý Phàm gật đầu, thần thức khẽ động, kiểm tra nội dung trong ngọc giản.

Từng ngọn núi khác nhau thoáng chốc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Cẩn thận nhìn lại, mỗi một nắm đất, mỗi một viên đá vụn trên núi lớn rõ ràng đều là một pháp trận thu nhỏ.

Vô số pháp trận nhỏ chồng lên nhau hợp thành một tòa núi lớn hoàn chỉnh, một tòa đại trận lấy núi làm hình.

Trong đó bao hàm thông tin và số liệu khổng lồ khiến cho Lý Phàm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây cũng không phải là thứ mà Luyện Khí kỳ có thể xem.

Lý Phàm có dự cảm rằng những tu si Luyện Khí hậu kỳ bình thường, nếu như cố tình đọc nội dung bên trong ‘Sơn Xuyên Bách Mạch trận đồ’.

Như vậy dòng thông hỗn loạn bên trong chắc chắn sẽ khiến sẽ não hắn nổ tung.

Cho dù cường độ tinh thần của Lý Phàm cao hơn một chút so với tu sĩ bình thường, nhưng kết cục có thể cũng sẽ không khá hơn chút nào.

Hắn lập tức thu hồi thần thức, trịnh trọng thu vào trong nhẫn trữ vật.

“Ngươi học trận pháp như thế nào?” Cung Bá Vũ thuận tiện hỏi một câu.

Lý Phàm trầm ngâm một lát: “Vãn bối nghiên cứu hai năm, có chút thu hoạch, nhưng cụ thể nắm giữ tới trình độ nào, vãn bối cũng không biết.”

Cung Bá Vũ nói: “Cái này dễ làm!”

Sau đó hắn lấy ra một quả cầu đen kịt rồi ném qua: “Ngươi phân ra một luồng thần thức rồi tiến vào trong đó là được.”

Lý Phàm quan sát quả đầu màu đen này, giống như ánh sao chảy trên bề mặt, sau đó cũng làm theo.

Trong phút chốc, Lý Phàm dường như đang ở trong một đường hầm tối đen.

Suy nghĩ giống như lên tàu lượn siêu tốc, lướt nhanh trong đường hầm.

Từng câu hỏi vấn đáp đánh tới trước mặt, Lý Phàm trong phút chốc không tự chủ được mà đáp lại.

Nếu câu nào biết, hơn nữa đáp án còn chính xác, tốc độ suy nghĩ lại bị tăng tốc nhanh hơn.

Nếu là không biết, hoặc là đáp lại sai lầm, như vậy tốc độ suy nghĩ sẽ bị giảm xuống.

Cảm giác tốc độ tư duy này được phóng đại lên gấp trăm lần, có phần tương tự với Khải Linh bên trong Thiên Huyền Kính.

Nhưng hiệu quả hơn rất nhiều.

Cứ như thế qua một khoảng thời gian, Lý Phàm cảm giác được suy nghĩ của mình càng ngày càng chậm, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Bị trục xuất khỏi quả cầu đen.

Cung Bá Vũ lấy lại quả cầu đen, nhìn điểm sáng có chút vô hình phía trên, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lý Phàm: “Ngươi thật sự đã nghiên cứu hai năm?”

Sắc mặt Lý Phàm không thay đổi: “Đúng là như thế.”

Trầm mặc một hồi, Cung Bá Vũ tốt bụng an ủi: “Đạo của trận pháp thực sự cần phụ thuộc vào thiên phú. Tiến độ của ngươi chậm một chút cũng là điều bình thường. Không cần để ý.”

Lý Phàm đồng ý, khẽ gật đầu.

Ai biết, những lời này của Cung Bá Vũ lại chọc giận một vị tu sĩ khác.

“Đạo lý vớ vẩn gì thế? Đạo của trận pháp chỉ cần một từ là siêng! Thiên phú trận đạo của Cung Bá Vũ ngươi cao, nhưng ngươi dám nói lý giải về trận pháp của ngươi vượt qua ta sao?”

Lý Phàm nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện có mái tóc trắng như tuyết, nhưng một đôi mắt lại hàm chứa tinh quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Chí Lương huynh, không cần nóng nảy như vậy. Ta cũng chỉ là an ủi tiểu bối, thuận miệng nói mà thôi. Cần gì phải nghiêm túc như vậy? Trên đảo Vạn Tiên, ai không biết đệ nhất trận pháp Trương Chí Lương?” Cung Bá Vũ có chút bất đắc dĩ.

“Đạo của trận pháp, càng siêng càng giỏi, đừng có nói bậy!” Trương Chí Lương hừ một tiếng, hiển nhiên không thích cách giải thích của Cung Bá Vũ.

Hắn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lý Phàm: “Tiểu tử, ngươi không thể nản lòng. Ngươi có biết lúc trước khi ta mới vừa học trận pháp được hai năm, kết quả kiểm tra của cầu Thức Linh còn không bằng ngươi đâu!”

“Năm trăm năm qua, ta gần như dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu trận pháp, từng chút từng chút, chậm rãi học tập và tiến bộ, mới hiểu được trận đạo hôm nay. Cần cù bù thông minh, đạo của trận pháp còn hơn như thế.”

“Tuy trận pháp trong thiên hạ được coi là có vô số biến hóa, nhưng số lượng định thức thường dùng trong đó cũng có hạn, lấy nhân lực đủ để tinh thông.”

“Nếu ngươi dốc lòng nghiên cứu, không lười biếng, không từ bỏ, mấy trăm năm sau, làm sao biết ngươi sẽ không trở thành trận pháp đại gia hàng đầu?”

Lý Phàm nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối nhất định nhớ kỹ trong lòng.”

Trương Chí Lương nói xong, cũng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn xem xét Lý Phàm một phen, lại chậm rãi nói: “Tuy nói cần cù bù thông minh, nhưng sư phụ dẫn môn cũng vô cùng quan trọng.”

“Lúc trước ta tự học trận pháp, nhưng biết rõ mình tìm tòi gian nan như thế nào.”

Trương Chí Lương trầm ngâm một lát: “Ta thấy tâm tính ngươi trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất giống ta năm đó.”

“Quyển ‘Sơn Xuyên Bách Mạch trận đồ’ của Hà Chính Hạo, ta cũng được lợi không nhỏ. Ngươi mang tàn quyển tới, ta cũng coi như nhận được ân huệ của ngươi.”

“...”

Hắn chậm rãi hỏi: “Không biết, ngươi có muốn đi theo ta học trận pháp hay không?”

Cung Bá Vũ ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng nhắc nhở: “Còn không cảm ơn Trương đại sư!”

Lý Phàm cũng là cực kỳ kinh ngạc, vội vàng khom người hành lễ.

Trương Chí Lương thản nhiên nhận lễ của Lý Phàm, nói tiếp: “Nói lời cảnh cá trước, ta không muốn thu đồ đệ. Cho nên giữa chúng ta sẽ không có danh phận thầy trò.”

“Ta sáng tạo ra trận pháp độc môn, đương nhiên cũng sẽ không truyền thụ cho ngươi.”

“Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi tiến vào trận pháp nhất đạo. Ta sẽ không giấu giếm chút cảm ngộ tâm đắc nào.”

“Ta bận đủ thứ chuyện vặt vãnh nên cũng chỉ có thể bớt chút thời gian chỉ điểm ngươi.”

“Ngày thường ta làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đối với người khác cũng có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Nếu phát hiện ra ngươi lười biếng, ta nhất định không chút lưu tình trục xuất ngươi.”

...

Trương Chí Lương đưa ra một loạt điều kiện nghe có vẻ nghiêm khắc nhưng thực ra lại hợp tình hợp lý.

Cuối cùng lại hỏi: “Vậy ngươi có muốn đi theo ta học trận pháp hay không?”

Bình Luận (0)
Comment