Chương 1851: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (2)
Chương 1851: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (2)Chương 1851: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (2)
"Người cản trở đạo phải không chết không thôi!" Lâm Linh quát lên.
Vương Huyền Bá cười hì hì, lại phối hợp buông ra trói buộc một đàn trùng.
Vẻ mặt cổ thụ Địa Mạch bỗng nhiên thay đổi, còn chưa kịp nói chuyện, một chân chợt như bị người đánh gấy, cả bóng dáng mất cân bằng, lảo đảo ngã nhào trên đất.
"Hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Mẫu thụ là sinh mệnh chỉ nguyên của cả thiên hạ, đừng nói linh mộc chúng ta, ngay cả nhân loại..."
Lời cổ thụ Địa Mạch còn chưa nói hết lại bị vụ nổ của một đàn trùng cắt ngang. Lần này là một chân khác. Lão đầu lưng còng chật vật ngẩng đầu, vẻ hốt hoảng lộ rõ trên khuôn mặt.
"Bản nguyên sinh linh thiên hạ? Hiện tại thì sao?" Trong lời nói của Lâm Linh tràn đây khinh thường.
"Cho dù điều ngươi nói là sự thật thì tính sao?"
Lâm Linh dậm chân, đi đến trước mặt cổ thụ Địa Mạch.
"So sánh với sư tôn ta..."
"Ngươi chỉ là gà đất chó ngói!"
Một chân Lâm Linh đạp mạnh lên trên người cổ thụ Địa Mạch.
Ảo ảnh lão giả kêu rên đau đớn. Tuy đã bị Đạo Nhất Trùng ăn mòn một phân thân thể, nhưng dù lấy thực lực còn thừa của hắn hiện giờ cũng tuyệt đối không đến mức không có tí sức phản kháng nào. Nhưng cổ thụ Địa Mạch lại không giấy giụa. Bởi vì lão giả biết lời của đồng tộc trẻ tuổi trước mắt không hề sai.
"Những thứ này rốt cuộc là gì..." Mặt ngoài cổ thụ Địa Mạch đã hoàn toàn thần phục, thực tế lại đang lén cố gắng hóa giải năng lượng màu đen quỷ dị này.
Nhưng lực lượng này dường như không giống với bất kỳ một loại nào trong Huyền Hoàng giới nó biết lúc trước, khiến nó căn bản bó tay toàn tập.
"Mấy người đệ tử đều có như vậy thủ đoạn, sư tôn của bọn họ lại rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là vị đại năng thời kỳ thượng cổ nào đó? Chúng ta không thù không oán, sao lại đột nhiên bắt ta khai đao? Chẳng lẽ là vì nhằm vào..." Cổ thụ Địa Mạch kinh nghỉ bất định, trong đầu lóe qua vô số suy nghĩ.
Lâm Linh lại không để lại cho cổ thụ Địa Mạch quá nhiều thời gian tự hỏi.
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nể tình ngươi và ta cùng là linh mộc, cho ngươi một cơ hội. Quy thuận Thánh triều Đại Khải bọn taI"
"Nếu không, ta không để ý cố mà làm thay thế vị trí cổ thụ Địa Mạch của ngươi!" Giọng Lâm Linh lạnh lùng nói, sát khí lẫm liệt.
Nàng nói như vậy dưới chân vậy mà vươn ra rễ cây màu xanh biếc, hệt như vô số xúc tu tràn vào dòng nước lũ đàn trùng màu đen.
Lục ý thuần túy từ dưới chân Lâm Linh lan tràn, nhanh chóng nhuộm xanh màu đen.
Lâm Linh nắm giữ Thú Chuyển Luân mô phỏng, lúc này đã hợp nhất với đàn trùng. Nàng là đàn trùng, đàn trùng là nàng. Những nơi dòng nước lũ màu đen Đạo Nhất Trùng đi qua đều là vùng đất ý chí nàng đạt đến, trở thành một phân thân thể nàng.
Nếu như nói những thân thể Đạo Nhất Trùng xâm nhiễm lúc trước, cổ thụ Địa Mạch còn có khả năng cướp về một lần nữa. Chỉ cần tìm được phương pháp diệt sát hết đám Đạo Nhất Trùng, sau đó dùng lực địa mạch không ngừng cọ rửa là được.
Nhưng bây giờ, phần bị Lâm Linh chiếm cứ...
Sắc mặt cổ thụ Địa Mạch dần trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Bởi vì nó đã hoàn toàn mất đi cảm giác đối với một phần thân thể chính mình. Thậm chí cảm nhận được, ngay bên cạnh thân thể gốc của mình nhiều thêm một tồn tại không có hảo ý. Bất cứ lúc nào cũng có thể một ngụm nuốt sạch phần còn lại của mình!
Loại cảm giác này thực sự khiến người ta không rét mà run, càng thêm xác nhận lời của Lâm Linh tuyệt đối không phải nói ngoa.
Thời gian để lại cho chính mình không nhiều lắm...
Trong đầu cổ thụ Địa Mạch lóe lên ý nghĩ.
Nhưng nếu nương nhờ Thánh triều Đại Khải gì đó thì cũng có nghĩa là đã phản bội phụ thân của mình.
Khuôn mặt u ám của Nhược Mộc thình lình hiện lên trước mặt cổ thụ Địa Mạch, làm cho cổ thụ không khỏi sợ run cả người.
Ý quy hàng vốn có trong lòng tức khắc lại biến mất. Vào lúc cổ thụ Địa Mạch do dự không thể quyết định, nó lại mơ hồ cảm nhận được một chút ý niệm đặc biệt từ chỗ Lâm Linh.
"Hửm?"
Sau khi cổ thụ Địa Mạch cẩn thận phẩm vị một phen, lại nhớ lại Nhược Mộc gần đây hình như càng ngày càng hơi điên, cuối cùng vẫn hạ quyết định.
"Lão hủ..."
Lâm Linh hơi liếc qua, cổ thụ Địa Mạch theo đó ngừng lại, sửa lời: "Ta, nguyện hàng Thánh triều."
Vương Huyền Bá có chút nghỉ ngờ nhìn chằm chằm cổ thụ. Lâm Linh thì lại phân phó: "Vậy thì đi theo bọn ta gặp mặt sư tôn thôi."
Căn bản không cho đường sống cự tuyệt. Cảm nhận đàn trùng vẫn nhìn chằm chăm trong cơ thể, cổ thụ Địa Mạch không nhịn được bất đắc dĩ đồng ý.
Thân thể từ hư hóa thực, tương đối chật vật xuất hiện.
Thành thật đi theo sau lưng Vương Huyền Bá và Lâm Linh.
Một đường ngược lại cũng không có trắc trở gì, đi tới trong tiểu thế giới Đại Khải.
Đủ loại khí tức sâu không lường được từ các nơi truyền đến làm cổ thụ như giãm trên băng mỏng, nơm nớp lo Sợ.
Hai đệ tử đều có thể thu thập hắn dễ bảo, càng đừng nhắc tới Thánh Hoàng Đại Khải.
Trong Thánh Hoàng tọa, cổ thụ thần phục tự nhiên không cần nhiều lời. Ngoài rơi vào lưới nguyên lực màu vàng Thánh Hoàng, từ đó thể xác tinh thần không tự do, biến thành nô bộc Đại Khải ra. Cổ thụ Địa Mạch còn khai ra tất cả những gì mình biết về Nhược Mộc.