Chương 1852: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (3)
Chương 1852: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (3)Chương 1852: Rút kiếm hướng Nhược Mộc (3)
Nhưng cuối cùng cũng giữ được một cái mạng nhỏ của mình.
Thánh triều cũng vì đó chính thức nắm giữ phương pháp tìm được bản thể Nhược Mộc.
"Thánh Hoàng tại thượng, hôm nay †a đã tiết lộ khí tức phụ thân, không lâu sau hắn nhất định sẽ có cảm ứng. Cho nên mấu chốt thành công còn phải ở một chữ 'nhanh' này." Cổ thụ địa Mạch Đã lựa chọn đầu hàng thì đầu hàng rất triệt để chủ động bày mưu tính kế cho Lý Bình.
"Lời ngươi nói không sai. Vì vậy, ta đã ở trên đường đi rồi."
Giọng Lý Bình từ phía trên truyền đến, nhưng làm cổ thụ Địa Mạch hoảng hốt không thôi là, bóng dáng Thánh Hoàng vô diện đã từ từ biến mất không thấy trong lúc nhạt đi.
Mà chính mình thậm chí ngay cả đối phương rời đi lúc nào đều không thể phát giác.
"Thực lực của Thánh Hoàng quả nhiên sâu không lường được. Còn hơn cả... cha."
"Hầy, lão già điên này thật có phúc."
Chẳng biết tại sao, cổ thụ Địa Mạch vậy mà trở nên có phần mong đợi.
Mà lúc này, bên ngoài Thánh Hoàng tọa.
Vương Huyền Bá nhìn Lâm Linh, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Cứ nhìn ta như vậy, ta sợ ta không nhịn được rút đao mất."
Lời nói bất thình lình thốt ra của Lâm Linh khiến Vương Huyền Bá giật nảy mình.
Vương Huyền Bá gãi đầu nhìn vị sư muội này của mình. Cũng không do dự nữa, mở miệng hỏi: "Vừa rồi, vào giây phút cuối cùng chiêu hàng cổ thụ Địa Mạch, hình như sư muội đã nói gì với nó phải không?"
Lâm Linh lộ ra biểu cảm ghét bỏ "thì ra là vấn đề nhàm chán này".
"Chẳng qua là ta nói cho nó biết, nếu như nó đầu hàng, ta có thể kết minh với nó mà thôi."
"Quả nhiên cái gọi là thân phận đồng tộc dùng tốt ghê, ta cũng không nghĩ tới cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nó đã đáp ứng tại chỗ."
"Cái gì?" Nghe được đáp án Lâm Linh cho ra, sắc mặt Vương Huyền Bá chợt thay đổi. "Kết minh với lão già đó? Sư muội ngươi nói thật đấy à?"
Cái trước túng bấn sau cung kính của cổ thụ Địa Mạch thực sự làm cho Vương Huyền Bá cảm thấy hơi coi thường.
"Chỉ là lý do thoái thác lừa gạt nó mà thôi. Kết minh..."
"Nó cũng xứng?" Giọng điệu Lâm Linh bình thản, nhưng sự khinh thường sâu sắc trong lời nói lại lộ ra không thể nghi ngờ.
"Hiện giờ nó đã gia nhập Thánh triều, chẳng lẽ còn có thể đổi ý hay sao? Nếu dám cả gan nhắc lại lời này trước mặt ta..." Lâm Linh hừ lạnh.
Vương Huyền Bá tức khắc kinh ngạc.
Từ trước đến nay đều có phần coi trọng lời hứa, có chút khó mà chấp nhận sự nuốt lời quang minh chính đại như thế của Lâm Linh.
Lâm Linh thấy vậy không khỏi lộ ra biểu cảm lạnh băng, mỉm cười: "Sư huynh, cái gọi là binh bất yếm trá."
"Đối đãi với kẻ địch, nói thì phải làm, làm thì phải có kết quả, nếu không ngược lại là bị bệnh à?”
Vương Huyền Bá không phản bác được.
"Huống chi sư huynh ngươi còn nhớ lời dặn dò của sư tôn trước khi chúng ta đi gặp cổ thụ Địa Mạch không?" Lâm Linh lại hỏi.
"Tất nhiên là nhớ. Sư tôn nói, nếu như cổ thụ ngu xuẩn mất khôn, sư muội có thể chiếm lấy." Vương Huyền Bá nhớ lại, nói.
"Cổ thụ Địa Mạch, tên thì bá khí vô cùng. Vốn dĩ ta còn có chút chờ mong, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của nó cũng chỉ còn lại thất vọng." Đáp án của Lâm Linh làm Vương Huyền Bá hơi kinh ngạc.
"Yếu, quá yếu. Điểm cường đại nhất của cổ thụ Địa Mạch là thân hợp nhất cùng địa mạch Huyền Hoàng, có thể điều động lực dòng chảy địa mạch khắp các nơi Huyền Hoàng. Đây là đặc tính, cũng là ưu thế nhưng tương tự cũng quyết định giới hạn cao nhất của cây Địa Mạch. Hơn nữa, thân thể cổ thụ Địa Mạch quá lớn, trong mắt chân chính cao thủ thì trái lại đây sơ hở." Lâm Linh khẽ lắc đầu.
"Ước mơ của ta là muốn trở thành một nhân vật giống như sư tôn. Nếu như thật sự trở thành cây Địa Mạch gì đó, tuy trong thời gian ngắn thực lực quả thực sẽ đạt được nhảy vọt, nhưng tiền đồ cũng vì thế hoàn toàn cắt đứt. Ta lại không ngu."
"Chỉ có thể lừa dối lão già kia tiếp tục đảm nhiệm."
Lâm Linh khinh bỉ nhìn Vương Huyền Bá: "Sư huynh ngươi cho rằng ta là người như nào hả?"
Vương Huyền Bá từ từ dư vị lại, có phần ngượng ngùng vò đầu, nhận lỗi ngay tại chỗ: "Là ta đã xem thường sư muội."
Hắn quay đầu nhìn về phía cổ thụ Địa Mạch trong Thánh Hoàng tọa, gật đầu đồng ý nói: "Cổ vật Huyền Hoàng, mạnh thì có mạnh. Lại chỉ là mượn lực pháp tắc thiên đạo Huyền Hoàng. Nếu thiên đạo Huyền Hoàng cường thịnh, bọn họ tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Nhưng nếu như ngày hôm nay, thiên đạo Huyền Hoàng bị nhân vật như Truyền Pháp đạp dưới chân, bọn họ cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, trốn ơ trong góc tối nhớ lại quá khứ vinh quang."
"Không nghĩ tới sư huynh ngươi còn là người có văn hóa. Nói câu nào ra câu nấy" Lâm Linh cũng không biết đang thật lòng khen ngợi hay là trả thù vặt vãnh, châm biếm chế giêu.
"Ta lại không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ có thể là đơn thuần muốn mạnh lên mà thôi."
"Không nói nữa, ta đi tu hành đây. Lần này nuốt mấy phần thân thể của lão già kia quả nhiên có chút thu hoạch. Sớm biết vậy thì lúc ấy đã nhẫn tâm hơn, nhiều nuốt thêm tí rồi" Âm thanh có phần tiếc nuối của Lâm Linh quanh quẩn bên tai Vương Huyền Bá.
Một lát sau, bóng dáng của nàng dần nhạt đi, khí tức cũng theo đó biến mất không thấy.