Chương 1853: Sinh tử vô định luận
Chương 1853: Sinh tử vô định luậnChương 1853: Sinh tử vô định luận
Vương Huyền Bá thản nhiên cười, tự giễu bản thân đã quá lo lắng.....
Huyền Hoàng giới, châu Thiên Vũ.
Một nơi kỳ cảnh nổi tiếng của Tiên Minh.
Kẽ nứt dài tới mấy trăm dặm kéo dài uyển chuyển trên mặt đất, giống như vết sẹo màu đen.
Còn chưa tới gần là có thể ẩn ẩn cảm giác được ý băng hàn vô tận truyền đến trong kẽ nứt.
Cách kẽ nứt càng gần, nhiệt độ hạ xuống càng nhanh.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó mà chấp nhận nhiệt độ thấp nơi đây trong thời gian dài, không thể ở lại dài lâu.
Dưới đáy cực sâu kẽ nứt thỉnh thoảng sẽ bắn ra ánh sáng u lam.
Đó là đông khí hàn ý
Nhưng nếu đứng bên cạnh kẽ nứt, nhìn xuống phía dưới.
Là có thể nhìn thấy, trong vực sâu hàn băng này vậy mà có vô số liên hoa hỏa diễm tạo thành nở rộ.
Không phải liên hoa hoả diễm bằng lửa lạnh mà đúng thật là nóng cháy.
Lạnh và nóng hoàn toàn mâu thuân nhưng lại đan xen lẫn nhau. Bất ngờ đồng thời hiện ra trong vực sâu hàn băng.
Thánh Hoàng vô diện Đại Khải, bóng dáng Lý Bình đột ngột xuất hiện bên ngoài kỳ cảnh vực băng Hỏa Liên này.
Hệt như vô số du khách đến đây, yên tĩnh đứng lặng, nhìn xuống phía dưới ca xa.
"Chung linh dục tú, tạo hoá huyền bí."
Một hồi lâu sau trong lòng, Lý Bình không khỏi cảm thán nói.
Trong mắt hắn, cảnh nơi này và những gì tu sĩ bình thường nhìn thấy không hề giống nhau.
Vực băng màu lam thực ra lộ ra tử khí. thật sâu
Một mảnh đen kịt làm cho người ta ngạt thở.
Mà hỏa liên màu đỏ nóng rực lại thuần trắng một mảnh, phát ra khí tức sinh mệnh phồn thịnh.
Nhìn như lạnh và nóng cùng nhau xen lẫn, nhưng thật ra là...
"Hắc uyên bạch hoa, tử uyên sinh hoa."
Lý Bình dậm chân về trước, một chân giãm vào khoảng không, bóng dáng nhanh chóng rơi vào trong vực tối.
Chỉ là hắn biến mất, không có gây nên chung quanh tu sĩ bất luận cái gì phát giác.
Lúc này, dưới thị giác của Lý Bình, quang cảnh xung quanh bỗng bị kéo duỗi, bắt đầu vặn vẹo.
Rõ ràng hoa sinh màu trắng trông như cách không xa, nhưng Lý Bình đã rơi xuống một thời gian rất dài nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại không gần nhau hơn tí nào.
Toàn bộ không gian vực tối mở rộng, kéo dài vô hạn theo sự rơi xuống của Lý Bình.
Bởi vậy thứ mang tới lại là tử khí dày đặc từng bước đồng bộ tăng trưởng. Cảm nhận hành động thử xâm nhiễm chính mình của tử khí xung quanh, trong lòng Lý Bình cười khẩy. Nhưng lại không để ý quá mức.
Nếu là tu sĩ bình thường, dù là cảnh giới Hợp Đạo, dưới sự xâm nhiễm của những tử khí màu đen này, thọ mệnh cũng sẽ giảm bớt trên diện rộng.
Nhưng Lý Bình hắn chính là hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng, một phần pháp tắc Huyền Hoàng, cho dù mất khống chế một phần, lại làm sao có thể bị thương hắn?
Từ sau khi cưỡng ép cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng, Lý Bình quả thực đã cảm nhận được hình như thiên đạo Huyền Hoàng đã trở nên hơi xa lánh.
Nhưng Lý Bình tin chắc, đây chỉ là phản ứng bản năng của Thiên Đạo sau khi căn nuốt ác niệm. Đợi qua một thời gian nữa, ràng buộc giữa hắn và thiên đạo Huyền Hoàng chung quy vẫn sẽ khôi phục như thường.
Lúc này tuy đang ở thời kỳ yếu kém của quan hệ hai bên nhưng cũng không phải thứ tử khí nơi này có thể rung chuyển.
Đúng như dự đoán, cho dù Thánh Hoàng Lý Bình không làm bất kỳ biện pháp phòng ngự nào thì cũng như vạn pháp bất xâm, đám tử khí màu đen chỉ bao quanh tầng tầng.
Lại căn bản không tìm được cửa đột phá.
Ánh mắt Lý Bình xuyên qua tử khí dày đặc, nhìn thẳng trăm hoa sinh phía dưới.
"Nơi giao giới tử sinh, đầu nguồn của vạn linh."
"Huyền Hoàng giới bây giờ biến thành dáng vẻ này, lại chỉ nấp ở bí địa này kéo dài hơi tàn..."
"Cần ngươi làm gì!"
Một luồng ý túc sát đột ngột sinh ra từ trên người Lý Bình.
Mạnh mẽ đẩy lui tử khí bên người.
"Lui ra cho trẫm!"
Lý Bình khẽ quát, tầng tầng tử khí dưới thân vậy mà thật sự từ đó nứt ra một thông đạo.
Không gian không kéo dài nữa, thân hình Lý Bình tung bay, nháy mắt từ đó xuyên qua.
Sinh cơ nồng đậm đập vào mặt, hoa sinh màu trắng gần trong gang tấc.
Mây đen tử màu đen trôi nổi xoay quanh trên đỉnh đầu, thật lâu không rời.
Lý Bình đối mặt với sinh cơ nồng đậm, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra mấy phần nghiêm trọng.
So sánh với tử khí thuần túy, lượng lớn sinh cơ vô dụng trái lại càng giống như một loại độc dược chí mạng.
Bởi vì sinh cơ nói từ trên mặt bản chất là một loại trạng thái có ích.
Là hóa thân Thiên Đạo, Lý Bình tự nhiên có thể hưởng thụ loại chiếu cố của thiên địa này.
Cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu năm không có tu sĩ thiên địa không bài xích từng tới nơi này.
Sinh cơ mấy ngàn năm bên cạnh Bạch Hoa Hắc Uyên tích góp lúc này như cuối cùng đã tìm được chỗ tháo nước, điên cuồng dũng mãnh lao tới Lý Bình.
Cho dù hắn cố ý ngăn cản nhưng cũng không đỡ được sinh cơ nơi này quá mức sung túc. Vẫn không thể tránh khỏi có một chút tràn vào trong cơ thể Lý Bình.
Sinh cơ đúng thật là sẽ mang đến chỗ tốt nhất định.
Nhưng Lý Bình không phải là tu sĩ thuần túy dựa vào tu vi Trường Sinh kỳ của chính mình.
Tỉnh túy nguyên lực, khí vận Thánh triều, Thiên Đạo gia tăng...
Dưới sự tổng hợp của đủ loại các phương lực lượng mới sáng tạo ra thực lực sánh ngang Trường Sinh kỳ của hắn hiện giờ.