Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1853 - Chương 1854: Sinh Tử Vô Định Luận (2)

Chương 1854: Sinh tử vô định luận (2) Chương 1854: Sinh tử vô định luận (2)Chương 1854: Sinh tử vô định luận (2)

Trạng thái của Lý Bình hiện tại sớm sẽ theo sau khi hắn tấn thăng đạt đến một loại cân bằng.

Lúc này, sự cân bằng này lại theo sinh cơ vô tận không ngừng tràn vào mà dần bị phá VỠ.

Tóc Lý Bình giống như sống dậy, mọc dài ra.

Chỉ trong nháy mắt đã lan tràn đến chỗ mắt cá chân.

Thân thể cũng đồng bộ bành trướng.

Một trượng, hai trượng...

Trong âm thanh xương cốt răng rắc rung động, Lý Bình trong mấy hơi thở đã biến thành cự nhân ba trượng.

Càng lộ vẻ uy nghiêm không giả, nhưng đối với Lý Bình bây giờ lại không phải là chuyện tốt.

Khẽ cau mày, tận lực chuyển hóa hấp thu sinh cơ mãnh liệt.

Nhưng tốc độ co lại lại xa xa không bằng tốc độ lớn lên.

Cùng lúc Lý Bình duy trì cân bằng từng loại sức mạnh trong cơ thể cũng quan sát bốn phía, tìm kiếm phương pháp tiến vào chỗ ẩn thân của Nhược Mộc.

Sau khi cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng, trong Huyền Hoàng giới đã có rất ít chuyện có thể giấu qua ánh mắt của hắn.

Cho dù ký ức của ác niệm đã có chút đã mơ hồ không rõ, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy thì nhất định có thể rất nhanh cảm ứng ra được một lần nữa.

Bóng dáng loé lên, Thánh Hoàng Lý Bình biến mất dưới đáy vực sâu.

Sinh cơ không có mục tiêu quán thể lập tức trở nên có phần mờ mịt. Đóa hoa màu trắng khẽ đong đưa, đành phải hút sinh cơ về.

Tại một thế giới tràn ngập khí tức, giống như phiến lá khô vàng phai màu.

Thân thể gần như cao đến năm trượng Lý Bình chợt xuất hiện trong đó.

Sinh khí vô tận hắn tiện thể mang theo từ trong cơ thể tuôn ra, khuếch tán ra xung quanh.

Nhưng trong môi trường cổ quái này, vậy mà căn bản như không cách nào truyền bá.

Rất nhanh bèn như lá thu điêu tàn, hóa thành thực thể khô héo, rơi xuống từ không trung. Thủ đoạn sinh cơ không cần nhận được phát tiết, Lý Bình từng bước loại bỏ thủ phạm dẫn đến mất cân bằng ra ngoài thân thể.

Hình thể dần thu nhỏ lại.

Nhưng lại bởi vì trong thời gian ngắn ngủi trước đó, trạng thái cân bằng trong cơ thể đã xảy ra thay đổi.

Sau khi Lý Bình khôi phục bình thường, có một vài chỉ tiết trên thân thể lại không đi theo trở về như cũ, ngược lại trở thành một bộ phận đặc biệt trên thân thể hắn.

Ví dụ như chiều cao duy trì ba trượng ba, tóc đen màu mực rủ xuống đến eo.

Thân thể cũng trở nên đầy đặn, dưới áo bào màu vàng ẩn chứa lực lượng như muốn bùng nổ.

Lý Bình không đặc biệt để ý đến những thay đổi này.

Chẳng qua là biểu tượng bên ngoài mà thôi, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể biến về hình dạng ban đầu.

Lúc này sự chú ý của hắn lại tập trung trong nơi kỳ quái này.

Mùi vị mục nát chảy xuôi nơi này thậm chí khiến hắn đều có hơi không được thoải mái.

Càng làm cho hắn để ý là trung tâm nơi này.

Một cây đại thụ đỉnh thiên lập địa, nhưng lại toàn thân khô héo đây chấm, yên tĩnh đứng sừng sững.

Cự nhân cao ba trượng Lý Bình ở dưới chân đại thụ cũng chỉ là sâu kiến.

Trên nhánh cây khô héo, chỉ chít, treo vô số kể các tu sĩ.

Hệt như là trái cây mọc đầy cây.

Bọn họ đều nhắm mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm quỷ dị, thỏa mãn.

Ánh mắt Lý Bình đảo qua, ngoài gốc cổ mộc khô héo này ra thì không phát hiện bóng dáng khác.

"Chỉ có bản thể ở đây sao..."

Lý Bình biết Nhược Mộc còn có hóa thân, thường xuyên ra ngoài dụ dỗ tu sĩ ở đây chế thành quả Kim Đan, dùng để phát tiết oán hận trong lòng hắn.

Lúc này có lẽ là ra ngoài rồi.

Lý Bình cũng không sốt ruột, tiếp tục quan sát tỉ mỉ không gian nơi này.

Trên thân cây chọc trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một số vết khắc rất sâu. Dường như đã chịu một loại thương tổn chí mạng nào đó. Lý Bình híp mắt, cố gắng đánh thức liên hệ giữa thiên địa chi vật này và thiên đạo Huyền Hoàng.

Nhưng có lẽ vì bị khô héo xâm nhiễm, lời kêu gọi của Lý Bình vậy mà không hề nhận được đáp lại.

Ngược lại kích thích phòng vệ tự động của cổ thụ.

Lấm chấm khô héo theo mạch đại thụ bắt đầu ăn mòn từ mặt đất dưới chân Lý Bình.

Lý Bình cố ý buông ra phòng ngự, hấp thu một tia khô héo trong đó vào trong cơ thể.

Dùng nguyên lực màu vàng tinh túy bao bọc, đề phòng nó khuếch tán. Sau đó tỉ mỉ quan sát.

Lực khô héo tuy quỷ quyệt nhưng cũng không cách nào phá vỡ phong tỏa của tinh túy nguyên lực.

Lý Phàm không chỉ cảm nhận được già yếu trên ý nghĩa bình thường từ trong lực lượng khô héo này.

Còn cảm ứng được sự suy bại như của cả thiên địa.

Như trời nghiêng đổ, xu hướng suy tàn hiện rõ, không cách nào vãn hồi.

"Đây là..."

"Thế giới đang đi về hướng rách nát."

Trong đầu hiện ra vô số hình ảnh, những hình ảnh đó đều là cảnh vô số tai kiếp buông xuống xảy ra vì thiên địa suy bại ở các châu Huyền Hoàng giới.

Nhưng Lý Bình biết, trong hiện thực, các châu vực Huyền Hoàng giới không hề xảy ra những chuyện nên xảy ra này.

"Nhược Mộc là vạn linh chỉ nguyên của Huyền Hoàng giới, nó quả thực phản ánh tình hình sinh cơ Huyền Hoàng giới từ trên một mức độ nhất định."

"Hiện tại Nhược Mộc biến thành dáng vẻ này, nhưng Huyền Hoàng giới lại vẫn lộ ra sinh cơ bừng bừng...'

Lý Bình khẽ cau mày.

Rất nhanh hắn đã biết đáp án.

"Nếu không có sự bơm vào của sinh cơ phân ngoài, Huyền Hoàng giới nhất định sẽ giống như Nhược Mộc, đồng bộ suy bại."
Bình Luận (0)
Comment