Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1854 - Chương 1855: Sinh Tử Vô Định Luận (3)

Chương 1855: Sinh tử vô định luận (3) Chương 1855: Sinh tử vô định luận (3)Chương 1855: Sinh tử vô định luận (3)

"Nguồn gốc của những sinh cơ này là..."

"Mảnh vỡ Tu Tiên giới khác bị cắn nuốt."

"Tuy nói là bị chia cắt, nhưng trong quá trình dung hợp cũng hấp thu sinh cơ sót lại từ trong những mảnh vỡ Tu Tiên giới."

"Huyền Hoàng cũng bởi vậy giành lại được cuộc sống mới..."

Lý Bình như có điều suy nghĩ nói.

"Cuộc giải phẫu này quả thực tinh diệu vô cùng."

Là hóa thân Thiên Đạo, người bị hại trên danh nghĩa. Lúc này sau khi phản ứng lại mấy ngàn năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể không phát ra ý khâm phục từ tận đáy lòng.

"Sinh tử vô thường. Tử sinh vô thường."

"Lão phu vốn là tôn tại khống chế sinh tử, hiện tại lại rơi vào nông nỗi này."

"Thế giới lại muốn vứt bỏ ta, ta lại làm sao có thể không hận chứ..."

Trong lúc Lý Bình suy nghĩ, một âm thanh cổ quái chợt từ sau lưng hắn vang lên, tiêu tan không một tiếng động.

Lý Bình biết, chủ nhân âm thanh này chính là Nhược Mộc.

“Thiên địa có Nhược Mộc, ngày đêm tiêu sinh thọ.'

"Sinh tử không luân hồi, độc duy trường sinh lưu..."

Lý Bình không bị Nhược Mộc bất ngờ xuất hiện hù đến, trái lại không nhanh không chậm trong miệng chậm rãi ngâm tụng. Đồng thời xoay người, nhìn thẳng vào cây cối cổ xưa nhất trong thiên địa Huyền Hoàng này.

Nhược Mộc thì quan sát Thánh Hoàng vô diện, trong đôi mắt già nua lóe qua một tia nghi hoặc.

Mà lời kế tiếp của Lý Bình lại làm nếp nhăn trên mặt Nhược Mộc nhăn lại thật sâu.

"Một thân tạo hóa của ngươi vốn là thiên địa ban tặng. Nếu không có sự coi trọng của thiên đạo Huyền Hoàng, cái gọi là "Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên cũng chỉ là một gốc đại thụ bình thường mà thôi."

"Thiên Đạo gặp nguy nan, ngươi không hăng hái đấu tranh, sống tạm trên thế gian..."

"Là ngươi phản bội thiên đạo Huyên Hoàng trước chứ không phải thiên địa từ bỏ ngươi trước." Lý Bình không có nửa điểm đồng tình, không mảy may khách khí châm chọc. Vẻ mặt trên mặt lão nhân Nhược Mộc như đóng băng, cứng lại bất động.

Mà bản thể cổ mộc cách đó không xa lại thoáng đong đưa cành lá. Vô số quả tu sĩ treo phía trên cũng theo đó không ngừng lay động.

"Hăng hái đấu tranh? thiên đạo Huyền Hoàng đều bị trấn áp, bảo ta có thể làm sao? Ngược lại là ngươi, lấy thân thể tu sĩ thôn Thiên Đạo tu hành. Nói ra những lời này, không cảm thấy buồn cười à?" Nhược Mộc nhìn chăm chăm Lý Bình thật lâu, không thể nhìn ra lai lich của đối phương.

Chỉ là tu sĩ thiên hạ cơ bản đều giống nhau.

Lại thêm khí tức vốn thuộc về thiên đạo Huyền Hoàng như có như không trên người Lý Bình làm cho Nhược Mộc vẫn có phán đoán, lên tiếng phản bác.

Chỉ là dùng lời mỉa mai, lại không trực tiếp động thủ.

Không phải Nhược Mộc tự dưng đổi tính, tính tình trở nên tốt hơn, mà là...

Thực sự đánh không lại.

Tuy thực tế không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra linh giác trong lòng Nhược Mộc đang điên cuồng cảnh báo. Là linh vật cổ xưa nhất trong thiên địa, trực giác của Nhược Mộc đã đạt đến mức huyền bí gần như có thể nhìn trộm cảnh tương lai có thể xảy ra.

Nhược Mộc vô cùng vững tin, nếu như mình và vị khách không mời mà đến này đánh nhau. Như vậy bên vẫn lạc nhất định là mình.

Mà uy áp còn cường hoành hơn tu sĩ Trường Sinh kỳ trước đó từng thấy trên người đối phương khiến Nhược Mộc càng thêm tin chắc phán đoán của chính mình.

Không sai. Hiện giờ Nhược Mộc đã bệnh đến giai đoạn cuối, rách nát không thôi. Nhưng chung quy vẫn còn sống.

Đương nhiên sẽ không tự tìm đường chất.

"Trãm lấy lại đồ của mình, lại sai chỗ nào?” Lý Bình không áp chế nữa, thả ra khí tức ác niệm Huyền Hoàng đã cắn nuốt.

"Đây là?!" Tâm thần Nhược Mộc lập tức chấn động mãnh liệt.

Hắn tự nhiên có thể phân biệt ra sự khác nhau giữa pháp tắc vụn vặt bị tu sĩ cắn nuốt hấp thu và thiên đạo Huyền Hoàng hoàn chỉnh.

Nhưng mà, điều này lại làm sao có thể?

"Huyền Hoàng đại thiên tôn?" Trong lòng Nhược Mộc bỗng lóe lên ý nghĩ này, nhưng rất nhanh lại bị hắn bác bỏ.

Cho dù uy năng của bản thân đã mất đi phần lớn, liên hệ cấp độ sâu với thiên đạo Huyền Hoàng cũng vẫn còn đó. Nếu có Đại thiên tôn mới kế nhiệm, hắn không thể không phát giác được gì.

"Lấy lại đồ của mình, chẳng lẽ là bản thân Thiên Đạo?" Nhược Mộc có chút khó mà tin tưởng nghĩ như vậy.

Suy đoán này thực sự có phần làm cho người ta khó mà tin tưởng, nhưng lại phù hợp nhất với tình huống thực tại.

Trước mắt vẫn chưa thể xác định, nhưng cũng không ảnh hưởng thái độ Nhược Mộc đột ngột thay đổi.

"Ngươi tới đây vì chuyện gì?"

Lý Bình bèn nói ra ý định muốn thu hồi lực lượng Nhược Mộc một cách tự nhiên.

Không đợi Nhược Mộc có phản ứng, Lý Bình lại chuyển chủ đề: "Lúc Thiên Đạo hấp hối, cổ vật Huyền Hoàng thấy chết không cứu, nhắm mắt làm ngơ. Vì thế Thiên Đạo theo bản năng thu hồi lực lượng của các ngươi."

"Tuy có ngoại lực trợ giúp Thiên Đạo khôi phục, nhưng quá trình thu hồi lại vẫn chưa bỏ dở. Một hớp nước một miếng ăn cũng là việc có định trước. Ngươi cũng không cần oán hận.”

"Ta tới để hoàn toàn kết thúc."

Ánh mắt Lý Bình lại lần nữa nhìn về phía gốc cổ mộc che trời, mục nát.

Và vô số tu sĩ Kim Đan trâm luân trong đó.

"Chẳng qua, hiện tại xem ra, ngươi không phải không làm gì hết. Cho dù như núi bỏ biển cũng đúng là đã ra chút sức.'

Từ trên người Lý Bình đột nhiên bộc phát ra lực lượng tràn đầy màu vàng.
Bình Luận (0)
Comment