Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1855 - Chương 1856: Lấy Lý Phục Nhược Mộc

Chương 1856: Lấy lý phục Nhược Mộc Chương 1856: Lấy lý phục Nhược MộcChương 1856: Lấy lý phục Nhược Mộc

Một cự chưởng màu vàng nháy mắt xuất hiện gân bản thể Nhược Mộc. Nhẹ nhàng hái xuống một quả tu sĩ trên ngọn cây.

Bóp nhẹ, thân thể tu sĩ tức khắc biến thành tro bụi, chỉ để lại một viên kim đan tàn khuyết không đầy đủ ở lại trên không trung.

Hành động hái quả của chính mình của Lý Bình không hề làm trong lòng Nhược Mộc sinh ra chút dao động nào.

Chỉ là trong mắt theo bản năng lóe qua một tia ý vị giải hận.

"Ngươi cho rằng tu sĩ Huyên Hoàng giới bây giờ có lỗi không?"

Trong không gian Tiên Nhân Thọ yên tính một lúc, sau đó Lý Bình chợt hỏi.

"Đâu chỉ là lỗi? Ta hận không thể biến hết những hạng người vong ân phụ nghĩa đó thành trái cây, vĩnh viễn tra tấn." Nhược Mộc cuối cùng nghiến răng nghiến lợi trả lời.

"Tu sĩ trong thiên địa tất nhiên có chỗ không đúng. Nhưng ngọn nguồn mâu thuẫn giữa bọn họ và thiên địa mới là bản chất." Lý Bình lại cực kỳ tỉnh táo nói ra mấy câu như vậy.

"Vì sao tu sĩ muốn thôn thiên thực địa? Chẳng qua là vì bọn họ chỉ có thể đi con đường này thôi. Bản nguyên mọi chuyện đều đến từ vị Truyền Pháp thiên tôn kia."

Âm thanh Lý Bình không ngừng vang vọng, Nhược Mộc cũng không khỏi trầm mặc.

Đạo lý này, ai cũng rõ ràng.

Nhưng lại có thể thế nào chứ?

Truyền Pháp sau khi nghịch thiên địa chi lý quá mạnh, ngay cả bản thân thiên đạo Huyền Hoàng đều không thể phản kháng. Càng đừng nói tới sinh linh trong Huyền Hoàng giới.

"Trãẫm muốn lập lại trật tự, tru sát Truyền Pháp, trả đạo cho trời."

"Ngươi có nguyện giúp ta?”

Âm thanh hờ hững của Lý Bình truyền đến trong tai Nhược Mộc.

Nếu đổi thành người khác nói với Nhược Mộc như vậy, Nhược Mộc nhất định sẽ cười, sau đó biến người đó thành trái cây, treo trên đỉnh cao nhất ngọn cây, ngày đêm cười nhạo.

Nhưng hiện tại buông ra lời nói hùng hồn như thế, lại mơ hồ có thể là hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng...

Điều này khiến Nhược Mộc trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như nào mới tốt. Nhược Mộc rõ ràng, nếu như bản thân lựa chọn không đồng ý, như vậy giữa hai bên ắt hẳn khó tránh khỏi cần một trận đại chiến.

Trước tiên không nhắc tới ai mạnh ai yếu, chỉ nói riêng đây là nơi tôn tại của bản thể mình, nếu như đại chiến ở đây trả thù.

Cho dù chính mình có thể thắng cũng tuyệt đối sẽ bị trọng thương, cách triệt để rách nát sẽ không lâu nữa.

Nhưng bị một lời hàng phục, trong lòng Nhược Mộc lại có đủ kiểu không cam lòng.

"Sự suy bại của ngươi, ngoài thương thế của bản thân ra còn có liên quan đến Thiên Đạo khô cạn."

"Nếu như ngươi nương nhờ trẫm..."

Lý Bình bước về phía trước một bước, thân hình âm ầm vỡ nát. Dưới sự gia tăng của kim quang bao phủ khắp người, thân thể ba trượng ba thoáng chốc bành trướng mấy vạn lân, gân như biến thành kích thước ngang với bản thể Nhược Mộc.

Một tay đặt trên thân cây Nhược Mộc.

"Âm ầm!"

Trong không gian Nhược Mộc, không trung ảm đạm tĩnh mịch chợt xuất hiện một vòng XOáy.

Hình chiếu Huyên Hoàng giới hiện lên trong vòng xoáy.

Khí tức màu xanh biếc bị rút ra từ trong vòng xoáy, chầm chậm rãi trôi vê phía Nhược Mộc dần già đi.

“Cái này...

Nhược Mộc kích động thẳng dậy lưng eo vốn hơi cong, trong mắt tràn đầy biểu cảm bất ngờ và khó tin.

Hắn cảm thấy, Thiên Đạo chiếu cố từ từ trôi đi mấy ngàn năm qua lần đầu tiên một lân nữa trở vê trên người hắn!

Lý Bình nói không sai, một thân tạo hóa của hắn đều là đến từ thiên quyến Huyền Hoàng.

Không có Thiên Đạo tẩm bổ, hắn chẳng khác gì cây không gốc, nước không nguồn, dần dần khô cạn, rơi vào tử vong mạn tính.

Nhưng lúc này, thiên đạo Huyền Hoàng vậy mà phá lệ rót vào những lực lượng đó một lân nữa.

Cho dù không phải lực sinh tử hắn quen thuộc nhưng cũng vẫn khiến hắn kích động không thôi, xuất hiện lại sinh cơ. Bản thể Nhược Mộc khô héo, cành lá từ trên xuống dưới đều lay động trên diện rộng.

Có không ít quả tu sĩ bởi vậy từ trên rơi xuống, rơi thịt nát xương tan. Chỉ để lại kim đan vỡ vụn, thấp thoáng ánh sáng khác nhau yên tĩnh nằm trên mặt đất.

Từng tia lục ý xuất hiện từ trên thân thể Nhược Mộc.

Đầu cành bất ngờ mọc ra mấy mầm non màu xanh nhạt, khí tức toàn bộ cổ mộc đều biến đổi.

Lúc Nhược Mộc như si như say hưởng thụ sinh cơ phồn thịnh rất lâu chưa từng cảm nhận được...

Cự nhân màu vàng Lý Bình biến thành chợt lấy ra bàn tay đặt trên cây khô.

Vòng xoáy phía trên Nhược Mộc bất chợt biến mất.

Lục ý trời gianh cũng đồng thời như bọt biển, hóa thành đốm nhỏ lục quang theo gió phiêu tán khắp nơi. Lại không rơi vào trên người Nhược Mộc.

"Không!"

Trong tiếng kêu rên của Nhược Mộc, chồi non vừa mọc ra cũng nháy mắt khô héo, tàn lụi.

Từ đầu cây, từ từ xuống.

"Ta còn muốn!"

“Nhanh cho tal"

Hóa thân lão giả Nhược Mộc bộc phát ra lệ khí kinh thiên.

Hung ác trừng Lý Bình.

Sau đó sau khi nhìn thấy khuôn mặt không một vật gì và khí tức lạnh băng đến cực điểm của đối phương, Nhược Mộc lập tức bình tĩnh lại.

Biểu cảm hung ác đọng lại trên mặt, không dám có động tác kế tiếp.

Lý Bình cũng chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm đối phương.

Tình cảnh trong lúc nhất thời yên tĩnh có phần quỷ dị.

Cho đến khi lá vàng lụi tàn vừa khéo rơi đến trên Lý Bình, bị hắn nhẹ nhàng đưa tay lấy ra.

Yên tính mới bị Lý Bình phá vỡ.

Hắn nói lời vừa rồi còn chưa nói xong: "Giống như ngươi nhìn thấy, tự mình thể nghiệm được.
Bình Luận (0)
Comment