Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1856 - Chương 1857: Lấy Lý Phục Nhược Mộc (2)

Chương 1857: Lấy lý phục Nhược Mộc (2) Chương 1857: Lấy lý phục Nhược Mộc (2)Chương 1857: Lấy lý phục Nhược Mộc (2)

"Nếu như ngươi lạc đường biết quay lại, một lần nữa đứng về phía trẫm. Chưa chắc không thể trở lại lúc đỉnh phong thượng cổ."

Nét mặt Nhược Mộc rất hiển nhiên đã dao động.

Vùng vẫy giãy chết, chịu hết tra tấn mấy ngàn năm, hiện tại không dễ gì mới hưởng thụ được tư vị thanh xuân trong chốc lát, lại bảo hắn từ bỏ...

Lại làm sao có thể làm được?

"Trẫm biết, thời thượng cổ ngươi chịu trọng thương, lực lượng hạch tâm bị tu sĩ cướp đi hơn nửa."

"Nhưng thiên đạo Huyền Hoàng bây giờ cũng xưa đâu bằng nay."

"Ngươi nếu có thể khôi phục hoàn chỉnh nắm quyền, tuyệt đối chỉ mạnh chứ không yếu hơn trước đây.'

Lý Bình nói tiếp.

"Trâm cho thời gian một tháng suy nghĩ."

"Đấn lúc đó, trẫm sẽ lại đến."

Lý Bình không bức bách Nhược Mộc quá mức, tức thì đưa ra quyết định.

Sau khi chỉ để lại một câu nói ấy thì nhẹ nhàng không thấy bóng dáng.

Nơi này là không gian Nhược Mộc chúa tể, song ngay cả việc đối phương rốt cuộc rời đi thế nào Nhược Mộc cũng không phát giác.

Không có kẻ ngoại lai, nơi này lại biến về dáng vẻ luôn tĩnh mịch như mấy ngàn năm qua.

Nhược Mộc híp mắt, không ngừng dư vị tư vị sinh cơ vừa rồi.

Lại so sánh với tình huống hiện giờ, trong lòng không khỏi tuôn trào cảm giác buồn bã mất mát. ...

Thánh triều Đại Khải.

Trong Thánh Hoàng tọa.

Lý Bình trở về ngay lập tức truyền đạt thánh mệnh.

Lại lần nữa phân phối một số người U tộc, chuyển hướng công năng đối với biển U Ám, dùng để trấn an thiên đạo Huyền Hoàng.

"Ở trạng thái hiện tại, cưỡng ép để thiên đạo Huyền Hoàng truyền lực lượng cho Nhược Mộc vẫn có hơi ảnh hưởng." "Dù chỉ là một xíu..."

"Ngoài khe hở lúc trước cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng dẫn đến ra còn có chút quan hệ với thân phận của Nhược Mộc."

"Suy cho cùng trong mắt Thiên Đạo, những cổ vật Huyền Hoàng bọn họ cũng không có gì khác với phản đồ."

Lý Bình chậm rãi suy tư.

Hành động lần này ngược lại cũng không thể coi là tay không mà về.

Nhược Mộc ăn tủy mới biết vị ngon nhất định là sẽ không từ chối yêu cầu của Lý Bình.

Chỉ là phải cho hắn chút thời gian đưa ra quyết định.

Về phần vì sao không lựa chọn cưỡng ép động thủ, giống như đối đãi với ác niệm Huyền Hoàng, trực tiếp cắn nuốt nó...

Lý Bình tự có băn khoăn của mình.

"Khác với ác niệm Huyền Hoàng đơn độc bị chia cắt ra phong ấn rất lâu. Nhược Mộc tuy đã rách nát bất kham nhưng dẫu sao cũng là cổ vật từ lúc sơ khai Huyền Hoàng đã tồn tại."

"Thiên Đạo Huyền Hoàng sáng tạo ra nó, nó cũng đã trở thành một phần cố định trong Huyền Hoàng giới. Nếu tự nhiên bị Thiên Đạo rút lại chiếu cố, suy bại mà chết, có lẽ còn có thể tránh xao động."

"Nhưng nếu như ta liều lĩnh cắn nuốt nó, thứ nhất sẽ gây nên cảnh giác của cường giả Trường Sinh khác trong giới này."

"Thứ hai, có lẽ sự dị thường của Huyền Hoàng giới sẽ khiến cho Truyền Pháp thiên tôn ở đầu bên kia tinh hải phía xa có phát giác."

Lý Bình không để ý đến năm thiên tôn của Ngũ Lão hội.

Nhưng lại nhất định phải suy xét đến hai tôn tại Truyền Pháp, Thiên Y.

"Hiện tại còn chưa đến thời điểm chính thức quyết đấu với bọn họ."

"Cứ chờ thêm là được."

Sự kiên nhẫn của Lý Bình rất dư dả.

Tin rằng không đến một tháng, Nhược Mộc sẽ chủ động liên hệ mình.

Trước đó, hắn còn cần cố gắng thay đổi một vài quan hệ với thiên đạo Huyền Hoàng mới được.

Trong mắt Lý Bình lại hiện lên một số tồn tại khiến thiên đạo Huyền Hoàng căm hận. ...

Châu Cửu Sơn. Nơi giao giới giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội.

Tôn Nhị Lang dễ dàng xuyên qua phòng ngự đường biên giới Vạn Tiên Minh, tiến vào trong địa bàn Ngũ Lão hội.

"Bảo vật sư tôn truyền lại quả nhiên huyền diệu, trận pháp của Vạn Tiên Minh này, gân như trong phút chốc là có thể phá."

Tôn Nhị Lang quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh.

“Hình như không có gì khác với Vạn Tiên Minh.

"Nhưng sư tôn nói, nơi này có lực thiên tôn nghịch lý bao phủ toàn cảnh, vẫn nên khiêm tốn tí thì tốt hơn."

Trong đầu hiện ra một tấm bản đồ giản lược, Tôn Nhị Lang nhận ra sơ sơ một vài phương hướng, ẩn giấu thân hình, lao nhanh mà đi.

Dựa theo chỉ thị của Thánh Hoàng vô diện, đi thẳng đến Chân thực chi quốc.

"Cũng không biết rốt cuộc làm sao mới có thể gặp mặt vị Chân Thực thiên tôn này?"

Tôn Nhị Lang vừa phi độn vừa tự hỏi.

Có trận pháp, bí thuật che giấu khí tức Lý Bình truyền lại, dọc đường đi ngược lại cũng không có ai có thể phát hiện hắn.

Lúc cách Chân thực chi quốc cực kỳ gần, dị tượng lân cận lại hấp dẫn sự chú ý của Tôn Nhị Lang, làm hắn không kiềm được giảm chậm tốc độ.

Một chiếc phi chu cỡ có cảm giác không chân thực lắm đột ngột hiện ra trên không trung.

Từ trên phi chu, hơn mười tu sĩ bao bọc trong khải giáp cùng nhau bay ra.

Bọn họ cầm trong tay pháp khí kỳ quái, đồng thời còn đang hô to gọi nhỏ.

"Chính là chỗ này, nhanh! Không thể để tiểu đội khác vượt lên trước!"

Bọn họ bay tới trên một rừng cây dưới đất, pháp khí trong tay đồng thời tản ra chùm sáng màu sắc khác nhau.

Chùm sáng toả định, một con đại viên hầu toàn thân trắng như tuyết bất thình lình xuất hiện trong rừng, phát ra tiếng gào thét rung trời.

Đồng tử Tôn Nhị Lang co lại.

Bởi vì yêu thú này vậy mà ẩn nấp khéo léo như vậy, trước đó ngay cả một chút khí tức của đối phương hắn cũng không thể cảm ứng được.
Bình Luận (0)
Comment