Chương 1863: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (3)
Chương 1863: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (3)Chương 1863: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (3)
Hắn nhìn mảnh tinh hà chính tay mình tạo ra trước mắt, sắc mặt không kìm được trở nên có chút hoảng hốt.
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt tinh cầu ban đầu lại qua trăm năm.
Bắt đầu từ thập kỷ thứ ba, đã lần lượt có nhiêu phi thuyền tiếp cận vòng tinh cầu, lấy mẫu nghiên cứu.
Thập kỷ thứ năm, trải qua nổ lực không ngừng của toàn thể con người nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được cách để bù đắp tổn hại của vòng tinh cầu.
Tôn Nhị Lang chính mắt trông thấy, mấy con người nhỏ này trong phòng thí nghiệm, tái hiện lại sức mạnh của vòng tinh cầu.
Không khỏi chấn động thần trí, trong đầu óc dâng lên trăm ngàn mối suy tư.
"Sức mạnh của vòng tinh cầu, là pháp tắc cơ bản để ban đầu ta tạo ra thế giới."
"Nhưng mấy con người nhỏ này cũng có thể hiện hoá pháp tắc của thế giới này. Cùng là một bộ phận của thế giới, bọn họ có năng lực khám phá bản chất ban đầu của thế giới...'
"Bởi vì tôn tại chân thực, cho nên mới nghiên cứu, cộng thêm lợi dụng được.'...
Sự biến hoá trên tinh cầu ban đầu vẫn tiếp tục.
Con người nhỏ trải qua nhiều lần thử nghiệm, sau khi thực sự bù đáp tính hữu hiệu của tỉnh cầu, bị nhịn quá lâu, bọn họ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Thời đại thám hiểm hoàng kim trước đây chưa từng có đã đến.
Vô số phi thuyền đi ngược, lại lần nữa rời khỏi tinh cầu ban đầu, thám hiểm tinh hải vô tận.
Thập kỷ thứ bảy, con người nhỏ phát minh ra phương pháp không cần mượn lực đàn hồi của vòng tinh cầu, cần dựa vào lò động lực của vòng tinh cầu, là có thể đi xa.
Từ đó dân cư ban đầy đã chính thức thực hiện được việc đi lại trong thám hiểm tinh hải.
Thập kỷ thứ tám đến thập kỷ thứ mười, con người nhỏ đón nhận thời đại khai phá tỉnh hải, thực dân.
Đến đây, Tôn Nhị Lang biết việc thế giới hoang đường này của mình bị đâm thủng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn lại vô số con người nhỏ từ xưa đến nay không tiếc hy sinh, lòng Tôn Nhị Lang không hiểu vì sao lại sinh ra cảm xúc khó tả. Không thử mở rộng biên giới đại tinh hải nữa.
Chỉ là âm thầm nhìn dấu tích mấy con người nhỏ đi đến biên giới thế giới.
Năm trăm năm sau.
Khi một chiếc phi thuyên đi ngược hình thù kỳ lạ cuối cùng cũng đến biên giới tỉnh hải.
Thế giới trước mắt Tôn Nhị Lang đột nhiên lay động.
Đùng!
Như một nhóm các hành tinh bạo nổ, phát ra ánh sáng chói chang.
Biến mất không còn trông thấy nữa.
Tôn Nhị Lang lại không hề trở lại thế giới hiện thực.
Trước mắt vẫn là một mảng trống không.
"Hử?"
Tôn Nhị Lang có chút bất ngờ, nhìn xung quang trái phải, không biết đã xảy ra biến cố gì.
"Ngươi cảm thấy, thế giới ban nấy, có vấn đề gì không?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Tôn Nhị Lang.
Tim Tôn Nhị Lang thịch một cái, lập tức xoay người lại.
Chỉ trông thấy một vị đạo nhân mày tóc trắng muốt, tay cầm phất trân, đang cười đánh giá hắn.
"Đây là..."
Trong lòng Tôn Nhị Lang lờ mờ đoán được thân phận của người này, làm bộ can đảm thăm dò nói: "Bái kiến thiên tôn."
Đạo nhân kia cũng không đáp lời, như cũ cười hi hi nhìn Tôn Nhị Lang.
Tôn Nhị Lang trầm ngâm một chút, nhớ lại văn minh của con người nhỏ trong tinh cầu ban đầu.
Qua một lúc, hắn giật mình nói: "Có chút không đúng. Con người nhỏ trên tinh cầu đó..."
"Quá đoàn kết."
"Vậy mà lại không xảy ra chiến tranh, nội chiến. Thậm chí khi tinh cầu xảy ra nguy hiểm, bọn họ đều có thể gác qua mâu thuẫn, bắt tay để giải quyết."
"Tương tự với tình hình của Huyền Hoàng giới hiện nay, thật khiến người ta suy nghĩ." Tôn Nhị Lang lắc đầu.
Đạo nhân gật đầu, mà sau đó hỏi tiếp: "Chuyện này là một. Còn nữa?”
"Còn nữa?"
Tôn Nhị Lang hơi chau mày.
"Chấp niệm thám hiểm tinh hải của con người nhỏ, có chút hơi quá sâu rồi."
"Cho dù bị cản trở bởi nhiều nguy hiểm, cũng như cũ từ đầu đến cuối không từ bỏ."
"Ngay cả cấp bậc đỉnh cao nhất của cả tinh câu, cũng ôm niêm tin như vậy..."
Tôn Nhị Lang nhìn đạo nhân.
"Chuyện này mà trong thế giới hiện thực, có thể sẽ khó mà tưởng tượng."
Nghe thấy lời nói của Tôn Nhi Lang, đạo nhân tóc trắng khẽ mỉm cười.
"Đúng vậy, mỗi người đều có nhân cách và suy nghĩ độc lập của riêng mình. Tự bay riêng khi có tai họa giáng xuống cũng là bản năng của sinh linh. Muốn khiến mọi người đồng lòng với nhau, thật sự khá khó khăn. Những chuyện đã từng xảy ra ở trong lịch sử của Huyền Hoàng giới đã nói rõ điểm này."
Đạo nhân tóc trắng khẽ phất cây phất trần, trong không gian trắng xóa trước mặt Tôn Nhị Lang lập tức xuất hiện vô số hình ảnh.
Bóng màu đen đại diện cho mạt thế, lơ lửng trên bầu trời Huyền Hoàng giới, có thể hạ xuống bất cứ lúc nào. Nhưng các môn các phái trong Huyền Hoàng giới vẫn giữ thái độ khác nhau về việc đối phó với kiếp nạn này như thế nào.
Có người quyết định trốn chạy bỏ thế giới lại, có người chọn làm con rùa rụt cổ, có người cật lực chạy, triệu tập mọi người tập hợp.
Còn có người thừa nước đục thả câu, thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình.
Chúng sinh trong hình ảnh không có hình dạng cụ thể, tất cả đều dùng nhân vật không có khuôn mặt thay thế.
Nhưng những cảnh tượng đang diễn ra rất hoang đường khôi hài, nhưng lại vô cùng chân thật.
"Nhưng đây đã là Huyền Hoàng giới của quá khứ rồi."
Đạo nhân tóc trắng lại vung phất trần thêm lần nữa, hình ảnh đột nhiên thay đổi.