Chương 1862: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (2)
Chương 1862: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (2)Chương 1862: Chấp niệm thám hiểm tỉnh hải (2)
May là lúc này trên bản đồ tinh hải hoang vu, Tôn Nhị Lang đã vẽ được kha khá rồi.
Mà bởi vì tạo ra tinh hải rộng lớn, dùng đến không gian và thời gian, tạm thời ổn định được mấy dân cư ban đầu này.
Nhưng Tôn Nhị Lang biết, đây chẳng qua chỉ là kế tạm thời.
Cũng sẽ có một ngày, bọn họ cũng cảm nhận được dị thường của mảng tinh hải này.
"Nếu như không muốn bị phát hiện, thì phải tiếp tục mở rộng mảng tinh hải này."
"Hơn nữa tốc độ mở rộng, phải vượt qua tốc độ thám hiểm của mấy con người nhỏ này."
Tầm mắt vĩ mô lại lân nữa phóng ra hơn vạn lần.
Tinh vân, tinh hà vô tận, sinh ra bên ngoài bóng đêm.
Hoá Đạo Thạch cũng bắt đầu chuyển vận đến cực điểm.
"Cái gọi là rút dây động rừng. Giữa mỗi vật thể trong tinh hải đều có mối liên hệ với nhau.”
"Chứ không phải đơn thuần phía sau cộng vào phía trước là được, còn phải cân nhắc về ảnh hưởng của sự xuất hiện của bọn chúng đối với tinh câu ban đầu.
Sau khi Tôn Nhị Lang suy tính, cảm thấy nguy hiểm Hoá Đạo Thạch sắp tan vỡ, dứt khoát quyết định thô bạo mà dùng không gian để vượt qua, giảm thiếu ít nhất mấy ảnh hưởng này.
"Đợi khi mấy con người nhỏ này cảm thấy không đúng, chắc cũng là chuyện rất lâu sau này rồi."
Dân cư ban đầu vẫn như cũ tiến bộ rất nhanh.
Bọn họ nghiên cứu vòng tinh cầu, phát minh ra phi thuyền đi ngược, có thể mượn ngược lại sức trói buộc của vòng tinh câu.
Như một chiếc ná, đem phi thuyền phóng ra ngoài rất nhanh.
Tuy không có cách nào quay đầu lại, nhưng cũng có thể tăng nhanh đến cực đại tốc độ thám hiểm mảng tinh hải này của dân cư ban đầu.
"Cũng nhanh qua rồi đi?"
Tôn Nhị Lang mắt nhữ a mồm chữ o nhìn chiếc phi thuyên đi ngược đầu tiên, không ngừng mượn lực của vòng tinh cầu từ những tinh cầu đi qua để tăng tốc.
Đi hướng về biên giới tinh hải. 'Không được...
Tôn Nhị Lang trâm ngâm một lát, dẫn lấy một ngôi sao băng, thay đổi quỹ đạo vận động ban đầu, khiến nó hung hăng đập vào chiếc phi thuyền đi ngược kia.
Lại không ngờ bị con người trên phi thuyền tránh được cực hạn.
Trước mắt hoa một cái, cảnh tượng trên phi thuyên đi ngược xuất hiện trước mặt Tôn Nhị Lang.
"Đại nhân, may nhờ có ngươi! Nếu không lần này chúng ta thật sự chết mất xác rồi!"
Một vị nam tử trung niên râu dài gương mặt nghiêm túc, sắc mặt không hề thả lỏng: "Viên đá vụn này, tới có chút kỳ lạ. Trong vũ trụ bao la như vậy, là nhất định phải gặp chúng ta...'
"Làm tốt công tác phòng bị! Không được lơ lài"...
Nghe con người nhỏ này nói chuyện, Tôn Nhị Lang không kìm được xấu hổ, chuyện này đích thực mình làm có chút bữa bãi rồi.
Nhưng trong phút chốc hắn cũng nghĩ ra cách để bù đắp.
Tôn Nhị Lang điểm nhẹ vào một khối tinh cầu gần với phi thuyền đi ngược nhất.
Không bao lâu, nó liền âm ầm vụn vỡ.
Biến thành trăm nghìn đá vụn, như cơn mưa lớn mà ào ạt đập vào phi thuyền đi ngược.
May mắn chỉ đến một lần.
Tụ đá vụn dày đặt như thế, còn được dẫn nhắm thẳng vào.
Phi thuyền đi ngược tất nhiên không còn khả năng may mắn sống sót nào.
Va vào nhau, biến thành một ngọn lửa, từ đó biến mất trong tinh hải.
Nhưng mà, một sự cố căn bản không cách nào ngăn cản tính hiếu kỳ về tinh hải của mấy dân cư ban đầu.
Sau đó, càng ngày có càng nhiều phi thuyền đi ngược to lớn, tiên tiến không ngừng bay ra từ tinh cầu ban đầu.
Thám hiểm bốn phương tám hướng.
Tuy rất muốn, lại dùng cách cũ đem phá huỷ toàn bộ mấy phi thuyên này. Nhưng Tôn Nhị Lang biết, lân ra tay trước của mình, đã động chạm vào quy tắc tạo ra trò chơi này.
Nếu như tiếp tục trực tiếp hạ màn, vậy thế giới nơi này sụp đổ lại càng nhanh.
Thế là Tôn Nhị Lang chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hắn nhìn vô số phi thuyền đang bắn lượn trong vòng tinh cầu, không bao lâu đã có chủ ý.
Vừa có ý niệm, vòng tinh cầu trên tinh cầu đầu tiên đã âm thầm xảy ra biến hoá không ai biết.
Khi dân cư ban đầu phát hiện gì đó không đúng, đã là chuyện của một năm sau rồi.
Trên tinh cầu đón nhận thời tiết cực đoan phá vỡ kỷ lục trên diện rộng.
Rét lạnh, hạn hán, bao phủ tàn phá.
Sản xuất lương thực bị giảm, thậm chí tỉ lệ sinh sản của dân cư ban đầu cũng bắt đầu hơi giảm mức nhẹ.
Con người nhỏ cảm thấy không đúng, tập hợp học giả tinh nhuệ nhất trong tinh cầu, bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân của mấy tai hoạ này.
Cuối cùng, bọn họ đưa ra kết luận.
Vòng tinh cầu tuy trói buộc bọn họ, không cho bọn họ ra ngoài tinh hải.
Nhưng đồng thời cũng là một tâng ô bảo hộ.
Cách ly tinh câu ra khỏi điều kiện cực đoan trong tỉnh hải.
Mà mấy năm nay, do lạm dụng lực đàn hồi của vòng tinh cầu, khiến cho vòng tinh cầu xuất hiện sự giảm mức nhẹ.
Cho dù loại giảm mức nhẹ này đối với bản thân vòng tinh cầu mà nói, có thể lướt qua không tính.
Nhưng với trạng thái yếu ớt của tinh cầu, lại căn bản không chịu nổi ảnh hưởng của nó đem đến.
Sau một trận thảo luận kịch liệt, mấy dân cư ban đầu cuối cùng cũng tạm thời từ bỏ kế hoạch thám hiểm tỉnh hải.
Phi thuyền đi ngược, cũng từ đó bị niêm phong cất lại.
"Lại có thể kiên trì một đoạn thời gian nữa."
Tôn Nhị Lang không khỏi thở ra một hơi.
"Cũng không biết, thế giới hiện thực bên ngoài cuối cùng đã qua bao lâu rồi."