Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1878 - Chương 1879: Thanh Quan Thế Thần Nhãn (2)

Chương 1879: Thanh Quan Thế Thần Nhãn (2) Chương 1879: Thanh Quan Thế Thần Nhãn (2)Chương 1879: Thanh Quan Thế Thần Nhãn (2)

Người đứng đầu Độ Ách tông bộ dạng hoàn toàn không quen biết Thạch Bản, vẫy tay với sách Độ Ách cách đó không xa.

Theo trang sách lật qua lật lại, bên trên lập tức loé lên vô số hình ảnh bị Quan Thế Thần Nhãn ghi chép.

"Độ Ách tông của bọn ta cũng giống với Sáng Thế Thạch Bản, những năm qua có mức độ giám sát nhất định với Huyền Hoàng giới. Có điều điểm khác biệt chính là bọn ta không có người nào trực tiếp tiếp xúc với lượng thông tin khổng lồ này, mà thay vào đó ghi chép và lưu lại trước, sau đó tiến hành phân công kiểm duyệt. Lực lượng một tông ứng đối nhau, thì thành thạo.”

Tiểu kim nhân lại nhìn về phía Thạch Bản: "Nếu người chỉ lẻ loi một mình, thậm chí muốn thoát khỏi sức nặng của phiến đá, thì còn ngoại vật giúp đỡ. Trước kia bị thiên đạo bài xích, tất nhiên có phần khó khăn. Nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của tôn giả, có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn."

Thạch Bản dựa vào cách diễn đạt của tiểu kim nhân, chắc chắn đối phương là đại chưởng môn Độ Ách tông ngày xưa, Nhất Tuyệt đạo nhân. Nhưng đối phương đã không chịu thừa nhận, hắn cũng chỉ đành giả bộ không nhận ra.

Lý Bình đợi Nhất Tuyệt nói xong, mới lên tiếng nói với Thạch Bản: "Đạo hữu chờ ta một lát."

Vừa nói, thân hình Thánh Hoàng biến mất trong Thánh Hoàng toạ.

Thậm chí toàn bộ tiểu thế giới Đại Khải cũng không cảm nhận được khí tức của hắn.

Trong đại điện chỉ còn lại một đám người giấy Độ Ách tông, cùng với Thạch Bản đứng sững sờ.

Thạch Bản nhìn Nhất Tuyệt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Bọn ta đã vào dưới trướng tôn giả, những gì trước kia đêu mây bay gió thoảng, đừng nhắc lại nữa." Nhất Tuyệt nhìn thẳng nói như thế.

"Đương nhiên, nếu như người cũng giống như bọn ta. Thân là đồng môn, ngược lại thân cận có lẽ sẽ không sao...

Loại thái độ xử sự này lại cực kỳ giống với Nhất Tuyệt năm xưa.

Thạch Bản khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu ý trong lời nói của đối phương.

"Bên trong không gian phong ấn của Truyền Pháp, Độ Ách tông bọn ta thật ra cũng không e ngại lắm. Bởi vì bọn ta cũng không thật sự cảm nhận được kiếp nạn không tài nào tránh khỏi." 'Nhưng lúc nãy, trong đại điện này...

"Kiếp nạn khủng bố chưa bao giờ cảm nhận qua. Cẩn thận đấy, vị kia cũng không đơn giản..."

Bên tai truyền đến giọng nói rất nhỏ của Nhất Tuyệt, trong lòng Thạch Bản khẽ giật mình.

Muốn nói với đối phương thêm vài câu nữa, nhưng làm thế nào tiểu kim nhân cũng không đáp lại.

Mà Thánh Hoàng vô diện Lý Bình trong thời gian ngắn đã quay về bên trong đại điện.

"Phẩm chất của viên Hoá Đạo Thạch này ắt hẳn đủ rồi."

Chị thấy hắn ném về phía Thạch Bản một viên tinh thể màu xanh lam.

"Tôn giả mình giám. Thượng phẩm Hoá Đạo Thạch, dùng để ghi chép phần đệm, tuyệt đối không thành vấn đề." Không đợi Thạch Bản đáp lời, Nhất Tuyệt Độ Ách tông cướp lời nói.

"Kỳ thật trung phẩm cũng đã đủ rồi, thượng phẩm có hơi lãng phí." Ngữ khí của tiểu kim nhân thậm chí có chút nịnh nọt.

Thạch Bản thấy thế khẽ lắc đầu, trực tiếp vươn tay ra trước mặt nắm chặt lấy Hoá Đạo Thạch.

Thử một phen xem sao, tuy so với năm đó sự bài xích của pháp tắc thiên đạo đã yếu đi mấy phần.

Nhưng vẫn không cho phép ngoại vật tiến vào.

Thạch Bản nhìn về phía Lý Bình.

"Cùng lắm chỉ là thượng phẩm Hoá Đạo Thạch thôi. Đạo hữu không chê là được." Lời của Thánh Hoàng nghe rất êm tai.

"Đi theo ta.'

Lý Bình ra lệnh, Thạch Bản và toàn bộ người giấy Độ Ách tông liền đi theo tới hư không tiểu thế giới Đại Khải.

Nơi hội tụ lực lượng trận pháp chưa xác định bao phủ toàn bộ tiểu thế giới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những sợi dây mỏng màu vàng chờn vờn xung quanh, hình thành một khoảng trống.

Phía trên khoảng trống, màu của bầu trời không còn xanh thẳm mà lại đen kịt.

Giống như kết nối với một nhân vật bí ẩn.

Tới chỗ này cảm giác nguy hiểm khó hiểu lại dâng lên trong lòng Thạch Bản. “Đây là trận pháp gì?”

Thạch Bản đã trở nên hơi dại ra, có điều xuất phát từ bản năng vẫn quan sát dấu vết của trận pháp nơi này.

Đám người giấy Độ Ách tông lại không thay đổi sắc mặt, giống như không ý thức được nguy hiểm của chỗ này.

Lý Bình dậm chân, đi vào phần trung tâm của khoảng trống, ngồi xếp bằng trên hư không.

Khí thế khó hiểu tuôn ra từ trên người Thánh Hoàng, chẳng bao lâu sau một luồng kim quang thẳng tắp theo đó bắn ra từ đỉnh đầu, bay vào bên trong màu đen bí ẩn kia.

Giống như đã thông một thông đạo nào đó, màu đen bị khuếch tán, màu sắc dần trở nên giống với màu bình thường của bầu trời ở xung quanh.

Thạch Bản ngẩng đầu, lần theo đến điểm cuối của khoảng trống kia, cảm nhận được khí tức thuộc về thiên đạo Huyền Hoàng vô cùng quen thuộc.

"Đạo hữu lại đây." Lúc này Lý Bình lên tiếng.

Cơ thể Thạch Bản bồng bềnh, ngồi đối diện với Thánh Hoàng ở trên không.

Khí tức thiên đạo Huyền Hoàng nhìn từ trên đỉnh giống như thác nước đổ xuống. Thạch Bản cảm nhận được sự khoan khoái dễ chịu đã mất đi từ lâu.

Đau khổ vì bị vô số hình ảnh tra tấn, lúc này cũng được giảm bớt.

Trong lúc được khí tức của thiên đạo Huyền Hoàng truyên vào, Thạch Bản đã nhạy bén nhận ra biến hóa vi diệu đang phát sinh trong chính cơ thể mình.

"Đây là..."

"Huyền Hoàng nghìn năm chỉ biến?"

Sau khi Thạch Bản ngộ ra, lại trâm ngâm suy nghĩ.

Phiến đá mà mình gánh vác chỉ ghi lại những chuyện xảy ra trong vài năm vừa qua ở Huyền Hoàng giới. Nhưng bên ngoài Huyền Hoàng giới nguyên sơ, bởi vì những mảnh vỡ của Tu Tiên giới khác dung hợp lại mà tạo thành đủ loại thay đổi, hắn vốn không có cách nào biết được.
Bình Luận (0)
Comment