Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1877 - Chương 1878: Thanh Quan Thế Thân Nhấn

Chương 1878: Thanh Quan Thế Thân Nhấn Chương 1878: Thanh Quan Thế Thân NhấnChương 1878: Thanh Quan Thế Thân Nhấn

"Chính bởi vì cái gọi là tổ chim bị lật, làm sao trứng còn hoàn hảo, khi Huyền Hoàng giới không còn là Huyền Hoàng giới, những người như đạo hữu dựa vào Huyền Hoàng giới để tôn tại, chỉ sợ cũng sẽ bị tiêu diệt."

"Trường Sinh trên thế giới này cũng khó mà thoát được." Thánh Hoàng vô diện kết luận.

Lúc Lý Bình nói xong, trong lòng Thạch Bản bỗng dưng dâng lên cảm giác khủng hoảng. Giống như linh giác trong thâm tâm hắn đang hô ứng với lời kết luận của Lý Bình vậy.

"Chuyện đó trước giờ ta chưa từng cân nhắc qua. Cũng không biết mấy vị Trường Sinh khác nghĩ như thế nào. Bọn ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi."

Sau một hồi im lặng, Thạch Bản lại nói như thế.

Lý Bình cười khẩy một tiếng: "Mấy vị kia cũng sẽ răm rắp toan tính, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như cũ."

"Có điều chẳng sao, duy trì trung lập cũng tốt. Bọn hắn vốn cũng không nằm trong kế hoạch tính toán của ta."

Thạch Bản nhảy qua đề tài này: "Cho nên đạo hữu ngươi nói, trọng điểm của Huyền Hoàng là chính thống."

"Như thế nào để thực hiện được? Hơn nữa nếu thật sự như lời như nói, nếu chúng ta có dị động Truyền Pháp chắc chắn sẽ phát giác ngăn cản..."

Lý Bình im lặng một lúc lâu, không trả lời.

Mà hắn lại đột nhiên nói: "Ta vẫn nên giúp đạo hữu giải quyết phiên phức phiến đá sau lưng mang tới trước đi."

Thâm tâm Thạch Bản biết trong lòng vị Thánh Hoàng trước mặt này, bản thân không phải người để hắn tiết lộ toàn bộ kế hoạch.

Thế là hắn cũng không miễn cưỡng, chắp tay nói: "Vậy thì ta xin đa tạ đạo hữu trước. Nếu chuyện không thành thì cũng không sao."

"Ta đã ra tay, thì không có chuyện không thành."

Một câu này của Thánh Hoàng làm Thạch Bản im lặng.

Âm!

Sách Độ Ách bị Lý Bình ném lên trên đại điện.

Trang sách không có gió mà tự chuyển động, nhanh chóng phất phới.

Từng tấm từng tấm người giấy dát vàng tuôn ra từ bên trong cuốn sách, giống như tướng sĩ bày trận, lần lượt xếp hàng bay ra. Hiển nhiên cả cầm đầu là tiểu kim nhân lông mày rậm trước đó.

Cũng không biết rốt cuộc Thánh Hoàng sử dụng thủ pháp gì, bị trấn áp chưa được nửa ngày lại giống như có thể so sánh với lúc vừa mới ra khỏi Độ Ách tông, sinh ra biến hóa long trời lở đất.

Ánh mắt Thạch Bản tập trung trên thân người giấy Độ Ách tông.

Mà Lý Bình lại phát giác ra dị động của Miêu Bảo trong bảo khố Thánh triều.

Giống như phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ thú vị, lách người đi đến bên cạnh Lý Bình.

Nó đứng trên vai Lý Bình, thân mật cọ cọ với đầu hắn, ánh mắt lại đăm đăm nhìn về phía đám người giấy.

Một bầu không khí khó giải thích được khoáng chất bao phủ đại điện Thánh Hoàng toa.

Đám người giấy vốn dĩ đang gật gù đắc ý, thỉnh thoảng lại có vài hành động mờ ám, thế mà trong chốc lát tất cả đều giống như tượng băng, đông cứng lại.

Không dám cử động chút nào.

Mà tiểu kim nhân cầm đầu trực tiếp bắt đầu thi triển công pháp 'Vĩnh Hằng Kiếp Thế.

Có điều một thân kim quang, lại giống như nến tàn trong gió, không ngừng bập bùng, bộ dạng trông rất nguy khốn.

Phải biết rằng, tuy vừa mới đối mặt với Thánh Hoàng-kẻ đã bức ép luyện hoá toàn bộ Độ Ách tông, toàn thể Độ Ách tông cũng chưa từng sợ hãi như thế.

Mà lúc này đây bọn chúng giống như gặp được thiên địch chân chính.

Thạch Bản vẫn luôn chú ý đến người giấy Độ Ách tông cũng phát hiện ra sự dị thường. Hắn có phần kinh ngạc nghi ngờ và mơ hồ nhìn về phía Thánh Hoàng vô diện đang ngồi trên cao.

Mà từ dáng vẻ của Thạch Bản, có thể đoán là đối phương cũng không phát hiện sự tồn tại của Miêu Bảo trên vai hắn.

Hắn khẽ liếc nhìn Miêu Bảo đang rục rịch, trong đầu Thánh Hoàng thoáng chốc lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

"Không phải nhìn thấy thức ăn hay muốn đi săn, mà chỉ đơn giản là tò mò."

"Tuy toàn thể Độ Ách tông cũng không nhìn thấy sự tồn tại của Miêu Bảo, nhưng bởi vì công pháp tu hành và bản năng cảm nhận được kiếp nạn, mỗi người hiện trí mạng. Thế nên mới sợ hãi thành cái dạng này, thú vị thật.'

"Miêu Bảo, bên ngoài tường cao..."

Lý Bình xuất ra một vùng nguyên lực màu vàng, trấn an Miêu Bảo không an phận. Mà Miêu Bảo đánh giá một lượt đám người giấy phía dưới, lại giống như đột nhiên mất hứng thú. Chị liếm láp chúc Nguyên lực từ chỗ Lý Bình, rồi lại loé lên quay về dưới bảo khố Thánh triều.

Không khí quỷ dị trong đại điện dân dần khôi phục lại như bình thường.

Chẳng có ai chủ động nhất tới sự kỳ quái vừa rồi trong điện. Có điều trên dưới Độ Ách tông trực tiếp từ lính mất đầu nông thôn biến thành bậc thầy bách chiến, theo ý niệm của Thánh Hoàng mà động.

Tiểu kim nhân lông mày rậm kia được Lý Bình cho phép, nhìn Thạch Bản mà trình bày: "Sáng Thế Thạch Bản liên kết với pháp tắc nền tảng của thế giới Huyền Hoàng. Giống như vòng đời của cây cối, tự và chủ động ghi chép những diễn ra mỗi thời mỗi khắc của Huyền Hoàng giới.'

"Với kích thước của thế giới, đừng nói hàng vạn năm, cho dù giữa mười vạn năm, trăm vạn năm những chuyện lớn nhỏ tất cả đều ở trong đó đều không tính là gì. Có điều nhân loại lại gánh vác tất cả..."

"Hiển nhiên sẽ thống khổ vạn phần."

Tiểu kim nhân chắp tay với Lý Bình: "Thật ra tôn giả muốn giải quyết chuyện này thì cũng đơn giản. Một là tăng lượng chứa vị này gánh chịu, hai thì là, tạo ra phân đệm."
Bình Luận (0)
Comment