Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1876 - Chương 1877: Lai Lịch Của Truyền Pháp (3)

Chương 1877: Lai lịch của Truyền Pháp (3) Chương 1877: Lai lịch của Truyền Pháp (3)Chương 1877: Lai lịch của Truyền Pháp (3)

"Toàn bộ đều hội tụ ở đây. Sự phức tạp về hình thức của nó đừng nói đến đạo hữu ngươi, đến cả bản thân Truyền Pháp, thiên đạo Huyền Hoàng cũng chẳng có cách nào hiểu rõ được nơi này."

"Đúng vậy..." Thạch Bản thở dài, khẽ gật đầu.

Hắn lại nhớ đến ao câu cá hắn nhìn thấy trước đó.

Bên trong Huyền Hoàng giới, bảo vật ẩn giấu như vậy còn có bao nhiêu nữa?

Cuối cùng bây giờ tàn dư thượng cổ Huyền Hoàng giới như hắn cũng lĩnh hội được cảm giác tách biệt với thời đại.

"Cảnh còn người mất, chuyện cũ cũng không còn."

Từ rất lâu trước đó, cảnh tượng thuở sơ khai của Huyền Hoàng giới hiện lên trong đầu Thạch Bản, khiến hắn hơi ngây người.

Vẫn là giọng nói của Thánh Hoàng gián đoạn hắn.

"Chư giới dung hợp, là kết cục đã định. Giữa ta và Truyền Pháp tất sẽ có một trận chiến. Bất luận ai thắng ai thua cũng sẽ không thay đổi được sự thật rằng Huyền Hoàng giới tái sinh giữa đống đổ nát."

Lý Bình không nhắc đến việc giúp Thạch Bản giải quyết tỉnh thân quá tải, mà đột nhiên nói như thế nào.

Dòng suy nghĩ của Thạch Bản không khỏi bị cắt đút, trầm giọng hỏi.

"Thạch Bản trâm ngâm một lát, hỏi: 'Năm đó lần đầu Truyền Pháp xuất hiện, Thập Tông Tiên Đạo chúng ta đã điều tra qua. Người này thật ra là tu sĩ Huyền Hoàng giới chính gốc. Quỹ đạo sinh hoạt từ nhỏ đến lớn đều trong sạch, ghi lại trong văn kiện."

"Truyền Pháp tên Hiên Viên, tự là Thác. Thuở nhỏ sống ở vùng thôn quê nông thôn, bởi vì khi còn nhỏ ốm yếu nhiều bệnh bị phụ mẫu đặt nhũ danh là Cẩu Đản."

"Người này trước lúc năm mươi tuổi, quỹ đạo cuộc sống không khác gì nông phu tâm thường. Mãi đến sau năm năm mươi mốt tuổi bỗng nhiên ngộ đạo, đột ngột trỗi dậy."

"Chính vì như vậy lúc đầu Thập Tông Tiên Đạo điều tra, căn bản tra không ra lai lịch của người này. Bởi vì hắn quả thật đột nhiên thành đạo."

Thạch Bản chậm rãi thuật lại.

Lần lượt từng khung cảnh năm ấy cũng theo đó mà xuất hiện tại Thánh Hoàng toa. ...

"Hiên Viên Thác." Lý Bình nhìn thiếu niên có hơi ngốc nghấch trong khung hình, dần dần biến thành một nông phi trung niên im lặng ít nói, lại dân dần biến thành lão giả tóc trắng xoá.

"Người phàm đột ngột ngộ đạo, quả thật có khả năng này. Có điều bình thường đều xuất hiện khi còn trẻ. Biến chuyển của Truyền Pháp so với lúc đại nạn sắp tới mới hiện thì không khác lắm..."

"Thật sự khiến người khác khó hiểu, sinh nghi." Lý Bình đánh giá nói.

Thạch Bản gật đầu: "Lúc trước thập tông cũng có nghi ngờ như thế. Nhưng bọn ta dùng bí thuật ấn chứng thiên đạo xác nhận trên người hắn không có dấu hiệu bị đoạt xá hay người ngoại giới mượn thân phận của hắn."

"Nhưng Truyền Pháp quả thực thần bí khác thường. Giống như Tiên Thiên ai cũng biết, năm đó mười mấy vị Trường Sinh đánh giết, vậy mà không biết hắn dùng cách gì để hoá giải. Từ đó về sau hắn hoàn toàn tôi có phải tâm kiểm soát của bọn ta. Nếu trước kia Thập Tông toàn lực nhất kích có lẽ kết quả sẽ khác..." Thạch Bản hơi than thở nói.

Bên trong đại điện đột nhiên yên tĩnh lại.

Sau một lúc lâu.

Lý Bình bỗng lên tiếng: "Ấn chứng thiên đạo... Nếu như đối phương dùng thủ đoạn ăn cắp thân phận, thoát khỏi Thiên Đạo thì sao?"

Thạch Bản kinh ngạc sửng sốt.

Thoạt nhìn câu này có vẻ hết sức vô lý.

Nhưng Thạch Bản nghĩ kỹ lại, bởi vì năm đó Thập Tông quá tin tưởng vào thủ pháp của mình, cho nên mới dẫn tới kết luận tin tưởng không nghi ngờ gì cả ngàn năm nay.

"Chuyện thành như bây giờ, truy hỏi lai lịch của Truyền Pháp thì có ích gì chứ?"

Sau một hồi lạc lõng ngắn ngủi, trong lòng Thạch Bản lại nảy ra ý nghĩa này.

Mang theo sự khó hiểu, hắn lại nhìn về phía Thánh Hoàng.

Giọng nói của Thánh Hoàng giống như sét đánh, vang vọng trong đại điện: "Như ta đã nói lúc trước, mấu chốt tái sinh Huyền Hoàng giới nằm ở hai chữ chính thống."

"Giống như một cơ thể hoàn toàn mới được ghép lại từ những bộ phận bị cắt rời, chuyện ai sẽ làm đầu não rất quan trọng."

"Bây giờ thiên đạo Huyền Hoàng vẫn tự nhận là thiên đạo Huyền Hoàng. Nhưng chẳng bao lâu nữa, có lẽ không chắc là như vậy..."

Giọng điệu của Lý Bình thâm sâu.

Thạch Bản biết đối phương là hoá thân Thiên Đạo, nhưng cũng không thể không có đích đến rõ ràng, vẻ mặt thay đổi: "Đạo hữu nói kỹ hơn đi."

"Những thứ ngươi quan sát ở phiến đá, không cần đếm xỉa đến, đứng từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà quan sát. Song thế giới dung hợp, ký ức lại là trải nghiệm cá nhân, như thật như ảo. Dần dần sẽ không phân rõ thật giả, chân tướng, bản ngã của người ngoài nữa.

"Nhất là..."

Lý Bình nhìn về phía Huyên Hoàng giới cách xa hàng nghìn dặm.

"Hiện nay Thiên Đạo yếu ớt, khả năng ngăn cản đã cực kỳ nhỏ."

"Nếu một ngày, những ý niệm còn sót lại của chư giới Thiên Đạo như hồng thủy ập tới, cùng nhau tuôn trào...

"Chỉ sợ thiên đạo Huyền Hoàng trước tiên đã không chịu được, như điên như dại, đánh mất bản ngã rồi."

Trong giọng nói của Lý Bình có còn tự giễu bản thân.

"Sau đó nếu có người dùng ý niệm tương đối hoàn chỉnh dẫn dắt, chiếm đoạt Thiên Đạo, thì đã có thể đổi trắng thay đen, thay đổi chính thống Huyền Hoàng. Đến lúc đó Tuy vẫn gọi là Huyền Hoàng giới, nhưng từ trong ra ngoài đều không còn là Huyền Hoàng nguyên bản nữa."

Thạch Bản nghe vậy, rơi vào trâm tư.

Thánh Hoàng đã chỉ ra rất rõ ràng đối tượng nhắc đến, chính là Truyền Pháp.
Bình Luận (0)
Comment