Chương 1876: Lai lịch của Truyền Pháp (2)
Chương 1876: Lai lịch của Truyền Pháp (2)Chương 1876: Lai lịch của Truyền Pháp (2)
Kim nhân vẫn trong bộ dạng lừ đừ, chán ngán ủ rũ như cũ: "Tôn giả lãng phí nhiều tinh túy nguyên lực như vậy trên người đám rác rưởi chúng ta, quả thật là phung phí của trời!"
“Thật phí phạm!"
Lý Bình trâm giọng đáp: "Nếu như mọi chuyện trên đời chỉ đơn giản dùng lý trí quyết định, e rằng Huyền Hoàng giới đã sớm diệt vong! Còn có chỗ cho ngươi ồn ào à!"
Lời còn chưa dứt, trên mặt người giấy màu vàng chợt xuất hiện một chữ 'X' to đùng, chặn miệng hắn lại.
Ngay sau đó đám người giấy còn lại cũng như thế.
Đại điện Độ Ách tông vốn giống như cái chợ chỉ trong một thoáng đã trở nên tĩnh lặng.
"Nhất Nguyệt đạo hữu?" Lúc này, Thạch Bản mới nhìn về phía người giấy màu vàng dò hỏi.
Người giấy màu vàng không thể mở miệng nói, chỉ trừng mắt nhìn Thạch Bản.
Hai người không kịp ôn chuyện, không gian nơi này sau khi mất đi tinh túy nguyên lực chống đỡ cũng dân dần trở nên mất ổn định.
"Đi ra ngoài trước rồi nói."
Lý Bình dẫn theo Thạch Bản cùng đám người giấy đánh mất bạn thân, nghiêng người đi ra bên ngoài Độ Ách tông.
Lúc này Tiên tông thượng cổ bị Truyền Pháp phong ấn trấn áp lại cũng lộ ra hình dáng.
Một quyển sách mở ra từ trong đó.
Trong sách không có văn tự, chỉ có hình ảnh của những phù điêu dãy núi và kiến trúc trống hoác.
Cùng với sự lật giở của quyển sách, hình ảnh hiện ra trong đó cũng có thay đổi.
Có điều toàn bộ đều là hình cắt, chồng buồn cười mà quỷ dị.
Bàn tay khổng lồ của Lý Bình nắm chặt sách Độ Ách, thịnh cảnh sơn thủy trong đó trong nháy mắt cũng nhuộm một màu vàng chói.
“Thu lại!"
Thánh Hoàng khẽ quát một tiếng, đám người giấy lúc nhúc chất thành đống, bao gôm cả tiểu kim nhân lông mày rậm, tất cả đều bị khống chế bay vào bên trong sách Độ Ách.
Âm!
Tay phải Lý Bình ấn một cái, thu sách vê. Tất cả hiện tượng lập tức biến mất không còn dấu vất.
"Nơi này không nên ở lại lâu. Tuy thủ pháp phá giải cấm chế Truyền Pháp của ta rất xảo diệu, phá giải đồng thời biến cấm chế trở về như cũ, nhưng cũng không thể bảo đảm dị trạng nơi này không bị Truyền Pháp phát hiện ra."
"Đi theo ta."
Lý Bình trâm giọng nói, thân hình loáng cái đã biến mất khỏi bên trong không gian phong ấn này.
Thạch Bản thẳng một đường đi theo Thánh Hoàng, tới bên trong một vùng hư không vô tận.
Tốc độ của bọn hắn, phi độn trong hư không một hồi lâu mới cảm nhận được khí tức của thế giới phía trước.
"Đó là...
Thạch Bản hơi giật mình.
"Nhất Thủy tông Ngũ Hành động thiên? Vậy mà ở chỗ này à. Chẳng phải lúc đó kẻ Trường Sinh kỳ di chuyển động thiên..."
Thạch Bản còn đang suy tư, Bách Hoa đã tiến đến nghênh đón.
Ánh mắt dừng lại trên người Thạch Bản một chốc, Bách Hoa truyền âm nói với Lý Bình gì đó.
Lý Bình khẽ gật đầu.
Sau đó Bách Hoa gật đầu ra hiệu với Thạch Bản mới phi độn bay về bên trong Ngũ Hành động thiên.
"Đây cũng là nơi ta khôi phục nguyên khí. Đạo hữu thấy so với Huyền Hoàng giới thế nào?" Lý Bình dẫn Thạch Bản đến bên trong tiểu thế giới Đại Khải.
Thần thức quét qua một lượt, khung cảnh của tiểu thế giới Đại Khải liền xuất hiện trong đầu Thạch Bản.
Cho dù có nhiều chỗ bị sức mạnh thần bí che lấp, hắn không có cách nào biết hết. Nhưng chỉ với phần bên ngoài thôi cũng đã khiến Thạch Bản chấn động.
Tuy nói Sáng Thế Thạch Bản ghi chép tên tuổi của vạn sự vạn vật trong thiên hạ, nhưng bây giờ lại có phần hữu danh vô thực. Có điều ít nhất những chuyện xảy ra thuở sơ khai nhất của châu vực Huyền Hoàng giới, Thạch Bản cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Song nếu so sánh với tiểu thế giới Đại Khải...
Giống như tụt lại hơn cả trăm năm, cả một thời đại.
Rất nhiều thứ trong đó đến cả chính Thạch Bản cũng không lĩnh hội hết được. Mặt khác ở nơi này hắn còn cảm nhận được khí tức của người quen cũ.
Ví dụ như cổ thụ Địa Mạch, hay là môn nhân Ngự Thú tông kia.
Một đường đi theo đến bên trong Thánh Hoàng toạ, tâm trạng kinh ngạc của Thạch Bản mới dần dần bình tĩnh trở lại.
"Ta gánh theo phiến đá này nhiêu năm như vậy, cứ tưởng mọi chuyện trong thiên hạ đều ở trong đầu ta. Không ngờ tất cả những gì được chứng kiến hôm nay mới biết rằng, chuyện thế gian sớm đã vượt khỏi dự tính của ta...' Thạch Bản có hơi thất vọng nói.
"Đạo hữu không cần thất vọng. Thay đổi từng ngày mới là chính đạo. Nếu thế giới cả nghìn năm cứ dậm chân tại chỗ..."
"Chẳng phải chứng tỏ sự vô dụng của chúng ta?" Lý Bình mỉm cười.
Thạch Bản nhất thời không biết đáp lại thế nào, nên đành im lặng.
Từ lúc tiếp xúc với vị Hoá Thân Thiên Đạo này, kích thích mà hắn nhận được là quá lớn.
So với cảnh tượng mà giờ đây hắn đang chứng kiến, Huyền Hoàng giới trong đầu lại giống như một vở kịch trên sân khấu, hoàn toàn là cảnh tượng hư ảo diễn riêng cho hắn xeml
Cái này khiến Thạch Bản mơ hồ cảm thấy hồn kinh phách lạc.
"Từ sớm ta đã biết, Ngũ Lão hội, Vạn Tiên Minh, chính là nhóm cường giả khác bên trong Huyền Hoàng giới, phàm là kẻ biết đến sự tồn tại của phiến đá sau lưng ta đều sẽ tìm cách tránh bị phiến đá ghi chép. Nhưng ta chẳng thể ngờ tới chân tướng của thế giới đã phát triển đến mức độ này...
Lý Bình mơ hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Thạch Bản, chậm rãi nói: "Huyên Hoàng giới, nơi có sự sống cuối cùng trong Chí Ám Tinh Hải. Huyền Hoàng bản giới, mảnh vỡ của thế giới khác, kẻ sống sót trong tinh hải, chính là sức mạnh vượt ra bên ngoài tường thành..."