Chương 1875: Lai lịch của Truyền Pháp
Chương 1875: Lai lịch của Truyền PhápChương 1875: Lai lịch của Truyền Pháp
"Tôn giả tha mạng, tôn giả tha mạng!”
Tình thế bắt buộc, người giấy cuối cùng không mạnh miệng nữa, liền lên tiếng cầu xin tha mạng.
Nhưng Lý Bình lại không dừng lại ngay.
Vòng xoáy tinh vân không ngừng xoay tròn, thu hồi xiêng xích.
Bắt tất cả người giấy của Độ Ách tông đến cùng một chỗ, rồi mới ngừng tra tấn.
"Đây chính là Độ Ách tông thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy?"
Lý Bình nhìn một đống người giấy xếp chồng chất lên nhau, trầm giọng nói.
"Gánh không nổi danh tiếng lừng lẫy, gánh không nổi..."
"Chỉ là vì tìm đường sống mà thôi."
Bên trong tiếng kêu than của người giấy, có một giọng nói khá đặc biệt phát ra.
Xiêng xích màu vàng của Thánh Hoàng khẽ động đậy, một tên người giấy ở bên trong liền bị kéo đến trước mặt Lý Bình.
Có hơi khác với những tên còn lại, trên mặt người giấy này chẳng sợ sệt mấy. Ngược lại có phần uể oải phờ phạc.
Đôi lông mày dày dựng thẳng đứng, nhìn qua trông khá mắc cười.
"Tìm đường sống?"
"Còn da thì lông mọc, còn chồi thì đâm cây; không còn da thì lông mọc vào đâu? Nếu như Huyền Hoàng giới bị huỷ hoại rồi, các người có thể sống ở đâu được nữa!" Thánh Hoàng lạnh lùng nói.
Tên người giấy lông mày rậm kia cười khổ nói: "Thực lực Độ Ách tông chúng ta bình thường chẳng ra gì, nếu như Huyền Hoàng giới thật sự bị hủy diệt, chúng ta cũng đâu còn cách nào đúng không? Cũng chỉ có thể chịu thiệt."
"Chẳng lẽ Tôn giả lại oán trách người phàm trên đời không đứng ra ứng cứu Huyền Hoàng giới sao? Có bao nhiêu bản lĩnh, thì làm bấy nhiêu chuyện..."
Lý Bình không tranh luận với người giấy Độ Ách tông nữa, xiềng xích màu vàng lại hơi dùng lực: "Miệng lưỡi sắc bén, sắp chết đến nơi vẫn không hối cải."
Hào quang màu vàng từ từ tụ lại, từ xiêng xích thô to dần dần biến thành một sợi dây mỏng.
Từng vòng từng vòng quấn quanh người giấy lông mày rậm kia. Đám người giấy kia bị bắt lại, vô cùng hoảng sợ la hét âm ï.
Mà duy nhất chỉ có tên người giấy lông mày rậm kia có vẻ như ngồi ngay ngắn, vẻ mặt điêm nhiên trở nên nghiêm túc.
Hắn lẩm bẩm nói: "Năm tháng trống rỗng, kiếp nạn vĩnh hằng. Muôn đời muôn kiếp, nung chảy tấm thân vàng ta..."
Trước kia nguyên lực màu vàng của Thánh Hoàng không có nhược điểm, đây là lần đầu mất đi tác dụng.
Lý Bình chỉ cảm thấy sức mạnh tác dụng lên trên tên người giấy lông mày rậm bị tiêu trừ một cách vô hình và hết sức tài tình.
Thậm chí bị đối phương hấp thụ, trở thành một phần bên trong hắn.
Sợi dây mỏng màu vàng dần dần tan biến, người giấy lông mày rậm lù lù bất động, có điều màu trắng ngả vàng do thời gian trên thân người giấy dần dần biến thành màu vàng rực rỡ gần giống với tinh túy nguyên lực.
Thạch Bản vẫn luôn đứng ngoài quan sát, biểu cảm trong nháy mắt đã trở nên nghiêm túc: "Đạo hữu cẩn thận, đây chính là tuyệt học của Độ Ách tông 'Vĩnh Hằng Kiếp Thế, có thể biến tất cả kiếp nạn sức mạnh trên thế gian thành tư lương tu hành cho bản thân."
Lý Bình cười khẩy nói: "Cùng lắm chỉ là rùa đen rụt cổ thôi. Người muốn mượn sức mạnh của ta để tu hành? Thế thì ta cho ngươi thoả nguyện!"
Ánh sáng màu vàng lóa mắt giống như ngọn lửa rực cháy, từ trên người Thánh Hoàng bùng nổ.
Lửa giận hừng hực, chiếu rọi toàn bộ không gian của Độ Ách tông thành một khung cảnh vàng rực.
Giống như kim hoả ngưng tụ thành chính thống của nó, xiềng xích vẫn còn tồn tại bên trong, cả đều được đưa vào bên trong cơ thể màu vàng của người giấy.
Đó không phải là mục tiêu chủ yếu Thánh Hoàng nhắm vào, chỉ là rất nhiều người giấy bị liên lụy, tất cả đều phát ra tiếng rên la vang trời do bị ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt. Có thể thấy rõ ràng tất cả những tên người giấy màu vàng đã bị áp bức nhiều đến mức nào. Trông chúng vặn vẹo, giống như bị tan chảy.
Thế nhưng tay người giấy lông mày rậm vẫn bất động lù lù như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tình cảnh này khiến Thạch Bản thầm kinh hãi.
Tuy sau khi hoá thân thành người giấy cũng không thể phân biệt được hình dạng vốn có của bọn chúng. Nhưng dưới uy thế như vậy của Thánh Hoàng, mà vẫn có thể ung dung thủng thỉnh, an toàn không bị gì, cho dù là lúc Độ Ách tông đang hưng thịnh cũng rất hiếm.
Thạch Bản tao suy đoán thân phận của tên người giấy lông mày rậm. Trong khi đó Thánh Hoàng vô diện cũng không giảm bớt tra tấn với người giấy Độ Ách tông.
Ngọn lửa màu vàng bốc cháy càng lúc càng rộng, tuy không thiêu hủy hoàn toàn đám người giấy, nhưng cũng từ từ dát lên bọn chúng một lớp màu vàng không cách nào xóa nhòa.
Nhất là tên người giấy lông mày rậm, bị ngọn lửa bao bọc, kim quang trên cơ thể càng lúc càng bắt mắt.
"Các người muốn tránh thế gian tránh kiếp nạn, nhưng ta không cho phép!"
"Hưng nguy của Huyền Hoàng, các người đều phải có trách nhiệm."
Giọng nói của Thánh Hoàng như sấm chớp, tinh túy nguyên lực bùng nổ.
Chiếu rọi đến mỗi ngóc ngách trong không gian, ánh sáng rực rỡ đến nỗi đến cả Thạch Bản cũng phải nhắm mắt lại.
Sau khi luồng sáng rút đi, trong đại điện bóng tối trong Độ Ách tông biến mất.
Khí tức u ám khiến người khác cực kỳ không thoải mái cũng không thấy nữa.
Nhóm người ấy thoát khỏi trói buộc của xiềng xích cùng rơi xuống đất, tạo thành một đống hỗn loạn.
So với trước đó hình như nhiêu sức sống sống hơn một chút.
Mà người giấy lông mày rậm cầm đầu trực tiếp biến thành một "Tiểu kim nhân.