Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1873 - Chương 1874: Thánh Hoàng Đạp Độ Ách (2)

Chương 1874: Thánh Hoàng đạp Độ Ách (2) Chương 1874: Thánh Hoàng đạp Độ Ách (2)Chương 1874: Thánh Hoàng đạp Độ Ách (2)

"Vẫn phải nhờ đạo hữu giúp ta một tay." Hắn thật tâm thật ý nói.

Lý Bình cũng chỉ chờ có câu nói kia.

"Đi theo ta."

Thân thể lơ lửng, nháy mắt đã xuất hiện tại chân trời.

Thạch Bản một bước đuổi theo.

Chỉ để lại một Âu Thượng Thiên ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì.

Cuộc đối thoại giữa Thánh Hoàng và Thạch Bản hắn không nghe thấy.

Từ sau khi Lý Bình chỉ về hướng ao câu cá, Âu Thượng Thiên không còn nhận thấy được hai vị cường giả này.

Mãi tới bây giờ, bọn họ một trước một sau rời đi.

"Không phải sư tôn muốn đối phó với Thạch Bản kia à? Sao lại không đánh?”

"Đừng bảo là cũng giống cổ thụ Địa Mạch kia, cũng thay vào thánh triều chúng ta nhá?"

Trong lòng Âu Thượng Thiên nhất thời có dự cảm không mấy tốt lành.

Mà lúc này Lý Bình và Thạch Bản đã tới bên rồi Độ Ách tông, ở chỗ phong ấn Truyền Pháp.

Nhiều lý bình thường thôi giải trừ phong ấn Truyền Pháp, sự nghi ngờ trong lòng Thạch Bản càng lúc càng nhiều.

"Đây chính là phong ấn mà Truyền Pháp để lại. Cho dù là hoá thân Thiên Đạo cũng không thể dễ dàng phá giải như vậy chứ?"

"Hay phải nói, đã nhiêu năm trôi qua như vậy, thiên đạo Huyên Hoàng đã khôi phục lại đến mức đủ để vật lộn với Truyền Pháp?”

Lý Bình không để ý chuyện Thạch Bản nghĩ như thế nào, dẫn theo hắn một mạch tiến vào bên trong Độ Ách tông.

Lên núi, xuống núi, những chiếc sân nhỏ lặp lại vô tận...

Mọi thứ thần tốc thay đổi trước mặt hắn, cuối cùng đại điện Độ Ách tông cũng hiện lên trước mặt hai người.

"Đi vào đi."

Thạch Bản cũng đi vào theo, khi nãy xác định đây quả thật là Độ Ách tông của ngày xưa.

Hắn có thể cảm nhận được ở nơi tối tăm trong đại điện, ẩn giấu vô số người giấy thoạt sống thoạt chết.

"Bọn hắn là một trong Tiên Đạo thập tông, hưởng thụ tài nguyên tu tiên mà Huyền Hoàng giới sinh ra. Nhưng khi kiếp nạn ập đến lại chọn ẩn núp trốn hoạ. Quả là giống với những thứ tên là Quan Thế Thân Nhãn, có thể nói là sâu mọt của Huyền Hoàng giới." Lý Bình vô cùng lạnh lùng mà nói, không hề lưu tình chút nào mà chỉ trích.

Thạch Bản nheo mắt, không đồng ý cũng không phản đối.

"Vĩnh Kiếp Hằng Thế, sử dụng kiếp nạn của thế giới mà tu hành. Cái này vốn là một môn công pháp làm tổn hại thiên địa. Nếu thiên địa vui vẻ tươi tốt, thì không có kiếp nạn. Chỉ sợ những người này cũng từ đó mà gây cản trở, tạo ra kiếp nạn." Lý Bình tiếp tục nói.

Giống như nghe thấy lời của Lý Bình, trong đại điện âm u bỗng nổi lên một luồng gió lạnh lẽo.

"Tự cho rằng hoá thành người giấy là có thể trốn tránh tất cả...

Một chuỗi xiềng xích màu vàng xuất hiện trên thân thể Thánh Hoàng.

Trong không gian lặng yên không một tiếng động, bất ngờ xuyên qua nơi sâu thẳm trong bóng tối của đại điện.

Giống như sương mù bị khuếch tán, màu đen trong đại điện Độ Ách tông cũng giống như làn sóng nhấp nhô.

Thạch Bản đánh giá chuỗi xiêng xích màu vàng kia, trong mắt loé lên vẻ kinh hoàng.

Mà sau đó trong cơ thể Lý Bình giống như dần dần sinh ra ảo ảnh vòng xoáy.

Xiêng xích Vạn Thiên Đạo, theo hướng vòng xoáy xoay tròn mà rít gào bay ra.

Âm, ầm...

Bay đến trong bóng tối, giống như va chạm với thứ gì đó không ngừng phát ra âm thanh ma sát.

Khí thế trên người Thánh Hoàng quá mạnh mẽ, đến cả Thạch Bản cũng phải tạm thời lui về sau một bước.

Thạch Bản không khỏi thâm kinh hãi: "Thực lực vị này mạnh hơn nhiều so với tiêu chuẩn 'Trường Sinh kỳ."

"Vả lại..."

"Hình như không chỉ có uy lực của thiên đạo Huyền Hoàng."

Tiếng vang rầm rập, liên tiếp phát ra trong đại điện.

Theo vòng xoáy tỉnh vân màu vàng trong thân thể Thánh Hoàng đảo lại, xiêng xích màu vàng cũng rút lại. Trong bóng tối giống như có thứ gì đó bị xiêng xích buộc lại, cứ thế mà lôi ra ngoài.

Nếu tu sĩ bình thường nhìn thấy tình cảnh này, chắc hẳn sẽ cảm thấy rùng mình.

Thế mà trong lòng Thạch Bản lại có phần hưng phấn hiếm thấy.

Là một người giấy khuôn mặt hoảng sợ, thời điểm hắn hiện ra từ trong bóng tối lông mày Thạch Bản không khỏi nhướng lên.

Chính là đám chết tiệt kial

Người giấy giương nanh múa vuốt, còn muốn giãy giụa.

Xiêng xích trói chặt hắn cuối cùng cũng bạo phát ra ánh sáng loá mắt, nhất thời giống như bị sét đánh, tức khắc ngã khuyu xuống.

Hắn kinh sợ, kèm theo sự phờ phạc rũ rượi, trên khuôn mặt trống rỗng vậy mà có thể lộ ra những loại biểu cảm khác nhau, quả thật cũng có chút kỳ diệu.

Lý Bình vươn tay ra, hung hãn nắm chặt người giấy trong lòng bàn tay.

Bên người Thánh Hoàng hàng vạn hàng nghìn xiêng xích màu vàng không ngừng bay lượn, càng lúc càng nhiều người giấy bị nó lôi ra từ trong bóng tối.

Đại điện bắt đầu không ổn định mà rung lắc, thậm chí cả ngọn núi Độ Ách dường như cũng sắp xảy ra nguy hiểm.

"Hừ!”

Lý Bình đột nhiên dậm chân một cái, vòng tròn phát sáng màu vàng dưới chân hắn phát tán ra xung quanh.

Không gian vốn dĩ sắp vỡ vụn, thì giống như bị đóng băng, ngưng kết bất động.

Lý Bình cúi đầu xuống, Vô Diện khoá chặt người giấy trong tay.

Hơi dùng lực, tên người giấy ở trong tay bỗng hét lên.

“Đạo hữu nhẹ tay chút, đạo hữu nhẹ tay chút đi mà...

"Không oán không thù, tại sao lại ra tay độc ác như vậy!"

Người giấy không giả chết nữa mà vội vàng nói.

"Đạo hữu? Ngươi cũng xứng?!" Ngữ điệu của Lý Bình tràn đầy sự khinh thường, tay lại hơi siết chặt lại.

Mà theo đó, hàng ngàn hàng vạn xiềng xích màu vàng bên cạnh hắn cũng đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment